Chương 110: Nghỉ Ngờ Anh Ra Tay.
Cô không ngạc nhiên khi Thẩm Giới và Cố Vãn
Vấn giải trừ hôn ước, nhưng làm sao lại xảy ra tai
nạn xe trùng hợp vào buổi chiều như vậy? Tay lái
Thẩm Giới vẫn luôn rất ổn định, cô cảm thấy sự
tình không đơn giản.
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao là gọi cho
Ôn Ngôn, khi nhận được cuộc gọi thì Ôn Ngôn
đang chải đầu cho Bánh Trôi, nghe được tin Thẩm
Giới từ hôn và gặp tai nạn, Ôn Ngôn sững sờ: “Cái
gì? Thật sao?”
Trần Mộng Dao trực tiếp gửi tin tức cho cô: “Tự
cậu xem đi, đó là sự thật. Tin tức bùng phát chỉ
hơn một giờ sau khi vụ tai nạn xảy ra. Mình nghĩ
hay là do Cố gia cảm tháy từ hôn mát mặt nên mới
gây ra tai nạn xe? Mình không tin Thẩm Giới tự
mình gặp tai nạn xe hơi!”
Ôn Ngôn bình tĩnh lại trong chốc lát, nói: “Dao
Dao, trước tiên cậu tìm xem Thẩm Giới đang ở
bệnh viện nào, bị thương ra sao, rồi chúng ta dành
thời gian đến thăm anh áy.”
Cúp điện thoại, cô đột nhiên nhận được email trên
điện thoại, bám vào kiểm tra, tiêu đề là về Thảm
Giới. Có ghi âm trong tập tin đính kèm, cô tiện tay
nhấp vào nó, giọng nói của Mục Đình Sâm phát ra:
“Tôi đã nói, làm theo yêu cầu của tôi, điều đó là tốt
cho mọi người, nếu không cậu tự gánh lấy hậu
quả. Cuộc hôn nhân với Cố gia không phải do cậu
quyết định.” Bạn đang đọc tại truyen.one
Trong đầu cô “ong” một tiếng, cô trả lời Email:
“Bạn là ai? Gửi ghi âm này có ý gì?”
Đối phương không trả lời, cô cảm thấy hơi sợ,
đúng lúc Thẩm Giới từ hôn rồi xảy ra tai nạn thì
đột nhiên có người gửi cho cô đoạn ghi âm như
vậy, ý của người đó có phải tai nạn xe của Thảm
Giới có liên quan đến Mục Đình Sâm không?
Nhớ lại tất cả mọi chuyện cũng có vẻ hợp lý, chính
Mục Đình Sâm đã ép Thẩm Giới đính hôn với Có
Vãn Văn như một điều kiện để Thẩm Giới trở về
nước. Làm thế nào mà Mục Đình Sâm có thể thờ
Cô luôn nghĩ rằng ngay cả khi Mục Đình Sâm đã
khiến cô phát điên từ rất lâu nhưng ít nhát anh sẽ
không hành động tàn nhẫn như vậy.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô mới có thể hòa
thuận với anh, không phát triển đến mức mắt kiểm
soát, bởi vì cô cảm thấy giữa họ không chỉ có mâu
thuẫn và hận thù, mà còn có hơn mười năm chung
sống với nhau, anh là người thân duy nhất cô, bây
giờ cô mới bắt đầu tự hỏi, người đàn ông đầu gối
tay ấp của mình rốt cuộc là người như thế nào?
“Đình Sâm, tôm hôm nay thực sự rất tươi, làm
món tôm nướng cay được không anh? Làm tôm
luộc cũng ok đó.”
Đột nhiên vang lên giọng nói của Mạc Ninh ở tầng
dưới, tiếp theo là má Lưu: “Luộc đi, bây giờ phu
nhân không thể ăn đồ cay.”
Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi đẩy cửa phòng ngủ đi
xuống lầu, lại nghe Mạc Ninh nói: “Tôi thấy cay
ngon hơn, ăn có vị, luộc không ngon lắm… Phí cả
một con tôm ngon như vậy.”
Sắc mặt Ôn Ngôn có chút tái nhợt, nhưng khóe
miệng cong lên ý cười: “Tôm luộc có thể giữ
nguyên hương vị nguyên bản của tôm. Cay cũng
chỉ là một hương vị của gia vị mà thôi, đó mới là
lãng phí, luộc hét đi.”
Mạc Ninh liếc cô một cái rồi không nói nữa, má
Lưu đáp lời rồi vào bếp làm việc.
Mục Đình Sâm theo thói quen lên lầu để chuẩn bị
tắm rửa, khi đi ngang qua cô, anh hỏi: “Hôm nay
thế nào?”
“Tốt lắm, đợi lát anh tắm xong ở phòng đợi tôi, tôi
có chuyện muốn nói với anh.” Cô quyết định nói
sự thật với anh.
Đêm nay, đã định trước là một đêm giông bão.
“Được.” Anh sảng khoái đồng ý.
Mạc Ninh trở về phòng đóng cửa lại, Ôn Ngôn
cũng đi tới sô pha phòng khách ngồi xuống, Mạc
Ninh nằm xuống sô pha đối diện với cô, hoàn toàn
coi nơi này là nhà của mình: “Ôn Ngôn, cô có phải
thấy tôi không vừa mắt không?”
Ôn Ngôn vuốt ve Bánh Trôi trong lòng mình, thản
nhiên nói: “Sao cô lại cảm thấy như vậy? Cô là
bạn của Mục Đình Sâm, cũng có thể nói là bạn từ
thời thơ ấu. Sao cô lại nghĩ tôi không vừa mắt cô?”
Mạc Ninh cong môi nhìn cô bằng cặp mắt sáng
quắc: “Trực giác của phụ nữ.”
Ôn Ngôn cười không đáp, cô chính là không vừa
mắt với cô ta, không phải vì cô muốn tranh giành
cái gì mà bởi vì cô sẽ không cho phép bất kỳ
người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Mục Đình
Sâm uy hiếp đến mình.
Không lâu sau, Mục Đình Sâm ở trên lầu gọi cô:
“Tôi tắm xong rồi.”
Ôn Ngôn lên lầu, để Bánh Trôi ở phòng khách.
Bạn đang đọc tại truyen.one Trở lại phòng, cô đóng
cửa lại và nói thẳng: “Thảm Giới và Cố Vãn Vãn từ hôn
rồi, còn xảy ra tai nạn xe.
Mục Đình Sâm khoác áo choàng tắm lau mái tóc
ướt sũng, nét khó chịu thoáng qua trong đôi mắt
sâu thẳm của anh: “Thật không? Tôi không có thời
gian theo dõi tin tức. Có vẻ như cô biết trước tôi, vì
người gặp tai nạn là Thẩm Giới, cô mới tích cực
như vậy sao?”
Cô không thừa nhận hay phủ nhận mà trực tiếp
hỏi: “Có liên quan đến anh không? Anh ấy bị tai
nạn xe cộ có liên quan đến anh không?”
Anh dừng tay nhìn cô, trong mắt đầy thăm dò: “Ý
cô là, tôi sắp xếp vụ tai nạn xe của cậu ta?”
Cô không nói, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều suy
đoán suy nghĩ của người kia.
Giằng co một lúc, khóe môi của Mục Đình Sâm gợi
lên một chút châm chọc: “Cô cho là vậy.”
Ôn Ngôn bất mãn với thái độ của anh, lấy điện
thoại phát đoạn ghi âm ra, sắc mặt anh xấu đi: “Từ
đâu tới?”
Cô cất điện thoại đi: “Không quan tâm nó đến từ
đâu, có phải là anh nói không?”
Anh dừng lại một chút rồi nói thẳng: “Đúng, là tôi.”
Cô không nhìn ra được một chút cảm xúc nào
trong mắt anh, không có cảm giác áy náy, cũng
không coi đó là chuyện đương nhiên, nên cô càng
phát hiện ra mình không thể nhìn thấu anh, cô có
chút thất vọng, trước đây cô chưa từng nghĩ anh là
người như vậy.
Dứt lời, cô không muốn nói thêm nữa, xoay người
rời đi.
Vừa đi tới đầu cầu thang, Mạc Ninh đột nhiên hét
lên một tiếng, cô ta vội vàng chạy ra phòng khách,
cơ thể mập mạp của Bánh Trôi cuộn tròn dưới sô
pha, Mạc Ninh đang nắm lấy tay, trên đó có vài vét
máu, cô ta hoảng hốt: “Tôi… tôi chỉ muốn ôm nó,
tại sao con mèo này lại hung dữ như vậy?”
Ôn Ngôn cau mày, quỳ xuống sàn cúi xuống dỗ
dành Bánh Trôi: “Bánh Trôi, ra ngoài nào, cào
người khác là không đúng, biết không? Mau ra
đây.”
Bánh Trôi có vẻ rất sợ, nhưng nó vẫn nhìn thẳng
vào cô, sóng chết không muốn cử động.
Mạc Ninh tức giận nói: “Súc sinh có thể nghe hiểu
được tiếng người sao? Cô thật sự coi nó là con
ruột của cô à? Nghe nói con mèo này là mèo
hoang, tính tình rất hoang dã, bây giờ là cào tôi,
nếu ngày nào cào phải Đình Sâm, anh ấy sẽ trực