Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ôn Ngôn ghé lên bàn làm việc bơ phờ nói: “Nói kiểu gì?
Nếu như vấn đề này được chứng thực, tôi có thể được trả lại sự trong sạch, nếu cuối cùng không chứng minh được là An Tuyết Ly đã làm, vậy chính là tôi đã vu hãm, Mục Đình Sâm sẽ nghĩ sao về tôi? Tôi đã ly hôn với anh ấy, mối quan hệ nhạy cảm hơn rất nhiều, không bền chặt như trước đây, tôi không muốn mạo hiểm tình cảm của mình với anh ấy.

Tôi tin anh ấy, anh ấy sẽ tra ra manh mối, anh ấy sẽ tự điều tra ra, dù sao cũng tốt hơn là nói ra từ miệng tôi.

Đổi lại là người khác, tôi sẽ không sợ như vậy, nhưng… nếu là An Tuyết Ly, tôi vẫn không nên quá liều lĩnh, anh biết đấy, tôi chịu đựng trước thì hơn.”
Ánh mắt Đường Xán nhìn cô thay đổi: “Tôi thực ngưỡng mộ cô, bình tĩnh như vậy, nếu là người bình thường đã sớm ngồi không yên rồi, cô kìm nén không khó chịu sao?
Tôi hơi tò mò, cô đào mộ của dì anh ta hay sao vậy? Sao bà ta nhất định phải nhìn cô không vừa mắt như vậy?”
Ôn Ngôn đưa tay lên lắc lắc trước mắt Đường Xán: “Anh nhìn bàn tay tôi giống bàn tay đào mồ không? Chừng nào tôi còn ở dưới mí mắt Mục Đình Sâm, chuyện này còn làm bà ta cảm thấy khó chịu hơn là đào mồ tổ tiên của An Tuyết Ly, tôi là cái gai trong mắt bà ta, cái gai trong da thịt bà ta.


Tâm lý bà ta méo mó thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không đắc tội bà ta lần nào.”
Buổi chiều tan sở, Ôn Ngôn xách túi xách đi tới cổng tầng dưới, nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm đang đậu bên đường.

Đương nhiên anh sẽ không đợi người khác dưới mí mắt cô, cô tự nhiên bước tới xe của anh: “Tìm em có việc sao?”
Anh đưa tay giúp cô mở cửa xe ghế lái phụ: “Em lên xe trước, trên đường đi anh sẽ nói cho em.”
Cô đoán chắc hẳn cũng là vì chuyện sao chép, sau khi lên xe, suốt một lúc lâu hai người không nói lời nào, hai người đều ngầm nhìn nhau, suy đoán lẫn nhau.

Cuối cùng Mục Đinh Sâm nói trước: “Nhà thiết kế tố em sao chép trước giờ có tiếng trong nghè, thực lực cũng tốt, chưa từng xảy ra trường hợp sao chép.

Công ty họ không có liên quan gì đến Mục thị chúng ta, cũng không có cơ: hội tiếp xúc với công trình thiết kế của em.

Anh ta gửi bản thảo thiết kế giống em sớm hơn em ba ngày.

Em biết ba ngày này có nghĩa là gì không? Nghĩa là… chỉ có thể là chúng ta ăn cắp ý tưởng của anh ta.

Anh biết em vô tội, nhưng tình hình bây giờ rất tồi tệ cho chúng ta.”
Ánh mắt Ôn Ngôn chìm xuống: “Xin lỗi, là sai lầm của em, liên luy anh rồi.”
Mục Đình Sâm đưa ra một tay giữ chặt cô: “Đừng nghĩ như vậy, giữa chúng ta làm gì có liên luy hay không liên luy chứ? Anh chỉ giải thích tình hình hiện tại cho em thôi.

Em nhớ kỹ một chút, trước khi bản thảo thiết kế của em hoàn thành, ngoài chính em ra thì còn ai đã xem không?”
Ôn Ngôn liếm môi khô vài cái, ngập ngừng nói: “Ngoài em ra, chỉ có Đường Xán… và… An Tuyết Ly là đã xem.”

Mục Đình Sâm giữ tay cô hơi cứng đờ: “Đường Xán sẽ không làm loại chuyện đó… dì anh, bà ấy sao có thể tiếp xúc với bản thảo thiết kế của em được?”
Ôn Ngôn nói hết những gì xảy ra ngày hôm đó, bây giờ cô không thể không nói, Mục Đình Sâm đã hỏi, không nói sự: thật là không tốt cho cô, cũng không tốt cho Mục thị.

Nghe xong, biểu hiện của Mục Đình Sâm có chút phức tạp: “Em nghỉ ngờ dì anh đã làm sao?”
Ôn Ngôn dừng một chút mới nói: ‘Không phải em nghỉ ngờ, là anh có nghi ngờ như em không? Chỉ có Đường Xán và bà ta là tiếp xúc với bản thảo thiết kế của em, Đường Xán và em thường cùng nhau thảo luận và giao lưu, Đường Xán không thể làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể là dì của anh.

Em sớm biết chuyện này có thể liên quan đến bà ta, em không nói với anh vì em sợ ngộ nhỡ không phải là bà ta thì cũng không thể hiểu lầm bà ta được không phải sao? Cho dù bà ta có ghét em đến thế nào, bà ta cũng sẽ không đẩy Mục thị xuống vực sâu đâu đúng không? Dù sao em đã nói hết những điều nên nói rồi, anh có thể tự mình đi kiểm tra, em không tham dự, em chỉ có thể nói em hoàn toàn không sao chép.”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Anh biết rồi, anh đưa em về trước, tối nay… anh sẽ không tới, anh sẽ hỏi dì ấy rõ ràng.”
Ôn Ngôn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Nói như kiểu em thèm anh tìm anh lắm vậy…”

Chờ hơn một tiếng, An Tuyết Ly mới từ bên ngoài trở về, bà tự mình lái xe ra ngoài, chân cũng đã khôi phục không ít, miễn là không đi bộ thường xuyên thì có thể không cần phải dựa vào nạng.

Mục Đình Sâm đặc biệt ở trong phòng khách đợi bà: “Dì đã đi đâu thế?”
An Tuyết Ly đang xách vài chiếc túi hàng hiệu trên tay: “Mẹ đi mua sắm với vài phu nhân cô quen gần đây, nhân tiện mua cho con vài chiếc áo sơ mi.

Yên tâm, mẹ không đi bộ nhiều, hầu hết thời gian đều là ngồi trò chuyện với họ.

Sao thế? Hôm nay mặt trời ló dạng từ hướng Tây sao?
Sao con lại chủ động đến tìm mẹ?”
Phải mắt một lúc lâu Mục Đình Sâm mới mở miệng nói: “Chuyện công ty của chúng tôi xảy ra sao chép, dì có biết không?”
An Tuyết Ly trông rất ngạc nhiên: “Gì cơ? Ai sao chép ai?

Tình hình gì thế? Là người thiết kế của công ty chúng ta sao chép của nhà khác sao? Như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng lớn đến Mục thị sao? Loại người đó không thể giữ lại, con đừng nhân từ nương tay!”
Trong phản ứng của bà không nhìn ra chút giả vờ nào, Mục Đình Sâm đột nhiên bối rồi, rốt cuộc có phải là bà hay không? Anh không muốn vấn đề này có liên quan đến bà, sợ hỏi ra nếu không phải bà, hiểu lầm cũng không tốt, nhưng không hỏi…
Thấy anh im lặng, An Tuyết Ly có vẻ còn lo lắng hơn anh: “Đình Sâm, con nói đi, sao thế? Chuyện này không tầm thường, con nhất định phải xử lý thỏa đáng, đừng làm hỏng thanh danh của Mục thị.”
Mục Đình Sâm còn chưa nói chuyện, An Tuyết Ly đã thận trọng thấp giọng nói: “Mẹ lại nhiều chuyện rồi sao? Nếu con thấy phiền phức, mẹ sẽ không nói gì nữa.

Áo mẹ mua cho con khi có thời gian con có thể thử, đều là mua theo size của con.

Ăn cơm trước đi, bận rộn cả ngày rồi, con nhất định phải đói lắm.”
Bầu không khí như vậy, sao Mục Đình Sâm có thể hỏi?
Cuối cùng anh vẫn không đề cập gì đến việc nghỉ ngờ bà, anh quyết định hỏi Đường Xán trước, điều tra từng người một.

Trưa ngày hôm sau, anh một mình mời Đường Xán đi ăn cơm.

Đường Xán không phải kẻ ngốc, bình thường Mục Đình Sâm có cho ai mặt mũi lớn như thế đâu? Vào thời điểm mắấu chốt này lại tìm anh, hẳn là vì chuyện sao chép.

Bình thường anh có cơ hội tiếp xúc với bản thảo thiết kế của Ôn Ngôn, anh trở thành đối tượng tình nghi cũng không có gì ngạc nhiên..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!