Lần này Kha Nguyệt quay về không chỉ mang theo một ly cà phê của Dương Trình, mà còn rất nhiều ly khác… đều là nhân viên nhờ vả cô mua hộ để chế giễu việc cô bị anh hành hạ thừa sống thiếu chết.
Liêu Mân cầm ly cà phê trong tay, khóe môi khẽ nâng lên một độ cong ngạo mạn: "Chắc nó cũng không ngon, giống như người mua nó vậy. Ngu ngốc!"
Cánh cửa phòng họp mở ra, Dương Trình vừa định mắng Kha Nguyệt thì đập vào mắt anh chính là những ly cà phê trên tay cô.
Dương Trình lập tức bước nhanh đến bên cạnh, không nói một lời liền giật đi mấy ly cà phê còn lại trên tay cô. Ánh mắt sắc lẹm của anh phóng đến những người có mặt trong phòng, giọng nói trầm xuống như đang kìm nén tức giận.
"Trợ lý của tôi, các người cũng dám động?"
Liêu Mân thấy Dương Trình tức giận liền nhỏ giọng khuyên ngăn: "Dương tổng, anh đừng trách chị ấy. Chị ấy vừa đến nên không rõ sở thích của anh, để em pha cho anh một tách cà phê khác, được không?"
"Không cần. Tôi không uống cà phê."
Câu trả lời của Dương Trình không chỉ khiến Liêu Mân ngượng ngùng, mà còn khiến Kha Nguyệt bùng phát cơn tức giận vốn đã ấp ủ.
"Không uống cà phê? Vậy anh bảo tôi đi mua làm gì. Anh xem tôi là trò đùa của anh phải không?"
Bàn tay cô bóp chặt ly cà phê đến nỗi nó móp méo lại, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, làm bẩn mắt cô và cả mắt anh.
Dương Trình đanh giọng lại, cảnh cáo Kha Nguyệt: "Đừng quên đây là công ty. Còn tôi, là sếp của cô!"
"Sếp, sếp thì có quyền coi thường người khác đúng không? Dương Trình, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!"
"Cô!"
"Anh khiến tôi kinh tởm! Dương Trình, tôi hối hận vì bản thân đã gặp anh!"
Lúc này Kha Nguyệt thật sự không muốn nhìn thấy anh một chút nào. Mọi chuyện anh làm khiến cô cảm thấy bản thân như một trò đùa để anh bỡn cợt. Còn anh lại khiến cô trở thành mục tiêu để người khác chế nhạo.
Tại sao khi nghe lời cô nói, trái tim anh lại đau nhói!
Cô hối hận vì đã gặp anh sao? Cô hối hận rồi…
Kha Nguyệt xoay lưng rời đi, bỏ mặc phía sau những lời gièm pha, chỉ chỏ của người khác, và cả Dương Trình đang đứng như trời trồng.
Nhưng mọi thứ trước mắt cô lại trở nên tối sầm lại, cả người cũng lâng lâng giống như đang bước đi trên mây.
Cuối cùng bên tai Kha Nguyệt chỉ còn lại tiếng hét hoảng sợ của ai đó đã gọi tên cô…
Bệnh viện Dân Hoa - phòng dịch vụ VIP số 1.
Dương Trình nhìn Kha Nguyệt an ổn nằm trên giường bệnh, trong lòng anh lại có cảm giác áy náy.
Có phải anh hơi quá đáng rồi không?
Tiếng gõ cửa vang lên, một vị bác sĩ khoảng 30 tuổi bước vào. Người nọ muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, còn nhan sắc lại bị che đi bởi một chiếc khẩu trang y tế.
"Dương Trình, cậu đối xử với con gái nhà người ta như vậy đấy à? Tụt huyết áp do hoạt động quá sức, tuyệt."
Dương Trình biết Đoàn Quang là đang chế nhạo mình nhưng anh lại không thể đáp trả, bởi vì Kha Nguyệt ngất, quả thật nguyên nhân là do anh mà ra.
Đoàn Quang là viện trưởng trẻ tuổi nhất của Ninh thành, tay nghề và kinh nghiệm cũng thuộc dạng lão làng. Anh vừa nhìn là biết kẻ đầu sỏ là Dương Trình, chỉ có anh ta mới dám hành hạ người khác thừa sống thiếu chết đến như vậy thôi.
Dương Trình nâng mắt đượm một chút lo lắng nhìn về phía Kha Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Khi nào thì cô ta mới tỉnh lại?"
Đoàn Quang vừa đưa tay chỉnh lại van truyền nước vừa nhún nhún vai trả lời: "Chắc cũng sắp tỉnh rồi. Anh đừng có hành hạ quá sức, người ta dù gì cũng là con gái."
"Tôi hành hạ khi nào?"
Đoàn Quang cũng chẳng phải kẻ ngốc, tuy không biết anh ngược đãi cô ta kiểu gì, nhưng bệnh án có ghi rõ là 'say nắng'.
"Anh có thể biết tình người một tí không? Với cái nắng 40 độ của Ninh thành, anh làm kiểu gì mà người ta say nắng đến mức ngất xỉu, anh không biết làm sao tôi biết được."
Dương Trình liếc xéo, cảnh cáo Đoàn Quang một cái rồi im bặt, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta nữa.
Đoàn Quang cũng mặc kệ anh ta, khịt mũi khó chịu một cái rồi xoay lưng rời khỏi. Trước khi đi còn tặng kèm một câu "Tự lo liệu" rồi biến mất.
Không biết trải qua bao lâu, mi mắt của Kha Nguyệt khẽ động đậy rồi chậm chạp mở ra.
Dương Trình nhìn thấy cô tỉnh lại liền vội vàng đi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi han: "Cô thấy thế nào rồi?"
Kha Nguyệt không thèm nhìn Dương Trình, chỉ cố gắng với tay đến chiếc nút đỏ trên đầu giường bệnh rồi nhấn mạnh một cái.
Rất nhanh một y tá đã xuất hiện bên cạnh cô, kiểm tra van truyền và cả số liệu hiển thị trên máy điện tim.
"Cô y tá, tôi bị làm sao vậy?"
Nữ y tá kia cũng đáp lại cô: "Cô bị tụt huyết áp nên mới ngất xỉu, lần sau không được làm việc quá sức nữa đâu."
"Tụt huyết áp? Cô nói thật không?"
Kha Nguyệt nghe xong liền cảm thấy mây đen phủ kín trên đầu, cánh tay cũng run run mà nắm lấy áo của nữ y tá kia, không dám tin hỏi lại.
Dương Trình đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm khác lạ của Kha Nguyệt liền lớn giọng: "Chỉ là tụt huyết á thôi, cô có cần làm quá cảm xúc lên như vậy không?"
"Anh im miệng! Nếu không phải tại anh, tôi sẽ thành ra như thế này sao?"
Lần này Kha Nguyệt thật sự nổi giận, giận đến không kìm chế được. Thế giới của cô chỉ vì ba chữ "tụt huyết áp" mà gần như bị phủ kín mây đen.
"Kha Nguyệt, cô đừng quá đáng! Tôi không phải là người cô có thể trút giận đâu."
Kha Nguyệt không muốn nhìn thấy anh nữa, lặng lẽ nằm xuống giường, xoay lưng về phía anh rồi đắp chăn lên tận đầu.
Nhưng Dương Trình không biết, đằng sau lớp chăn đó, Kha Nguyệt đã khóc…
Lần đầu tiên cô rơi nước mắt, kể từ khi mẹ cô mất vì suy tim.
Dương Trình bị cô ngó lơ liền hừ lạnh, bỏ mặc cô ở phòng bệnh mà đi ra ngoài.
Tiếng điện thoại của Dương Trình vang lên, mi tâm anh nhíu chặt lại nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình.
Thói quen của anh vẫn như cũ, khi có số lạ gọi đến điện thoại của mình, anh sẽ không bắt máy.
Người kia dường như hiểu được điều đó nên cũng không gọi lại thêm lần nào nữa.
Kha Nguyệt cũng về đến Tam viên cũng đã hơn 8 giờ đêm. Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy bà Dương đang an tĩnh ngồi trên ghế mây đọc sách.
"Bà nội, trời tối rồi sao bà còn đọc sách. Không tốt cho mắt đâu."
Bà Dương nhìn thấy cô về liền bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
Thấy Kha Nguyệt đã ngồi xuống, bà chậm rãi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhỏ giọng: "Tiểu Nguyệt, sắc mặt con không tốt. Có phải ở công ty có chuyện gì không?"
Kha Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn bà: "Bà nội, không có chuyện gì đâu. Mọi chuyện vẫn ổn mà."
Bà Dương cũng không phải trẻ nhỏ, dù gì bà cũng đã trải qua hai phần ba đời người, mắt nhìn người, nhìn việc cũng không đến nỗi tệ.
Bà Dương vỗ vỗ lên tay Kha Nguyệt, vô cùng từ ái mà nói chuyện với cô: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Trình ấy à, bề ngoài nó tuy trầm mặc một tí, nhưng bên trong lại là một đứa trẻ tội nghiệp. Từ nhỏ đến lớn đều bị quản giáo nghiêm ngặt trong quân đội, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài nên không có kinh nghiệm đối đãi với người khác. Với người nhà, lại càng không có biểu hiện gì nhiều. Từ khi lên tiếp quản công ty, nó lại càng ít nói. Cho nên ta mong Tiểu Trình có làm gì không đúng, con cũng bỏ qua cho nó, được không con?"
Kha Nguyệt gật đầu. Cô thật sự ngưỡng mộ anh ta, vì anh ta có gia đình, có cha mẹ yêu thương, có bà nội bảo vệ…
Còn cô… vì một bản hợp đồng mà được hưởng một ít tình thân từ người khác.
Hơn 9 giờ đêm, Dương Trình quay về nhà, trên người còn phảng phất không ít mùi rượu.
Vừa lên tới phòng đã lớn tiếng gọi tên cô.
"Kha Nguyệt, Kha Nguyệt… cô trốn ở đâu rồi?"
Lúc này Kha Nguyệt đang ở bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy quá lớn khiến cô không nghe được tiếng gọi của anh.
"Kha Nguyệt?"
Dương Trình tiếp tục lớn tiếng gọi nhưng vẫn không nhận được tiếng trả lời của cô. Anh đi một vòng trong phòng vẫn không thấy cô, cuối cùng chỉ có thể thất vọng nằm sõng soài trên giường.
Kha Nguyệt vuốt đi mấy giọt nước trên mặt, bỗng nhiên trước mắt lại trở nên tối sầm lại…
"A…"
Tiếng 'a' phát ra từ phòng tắm khiến Dương Trình hoảng hốt đứng phắt dậy, phóng như bay vào trong.
Đập vào mắt anh là một Kha Nguyệt vô cùng ướt át, nước từ tóc nhỏ giọt xuống đất, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
"Vô lại! Anh cút ra ngoài cho tôi!"
Kha Nguyệt nhìn thấy anh vào liền bối rối hét lớn, cố gắng vịn vào thành bồn tắm để đứng dậy nhưng chân lại nhói lên đau đớn, khiến cô ngã quỵ xuống.
"A… đau!"
Dương Trình nghe tiếng cô kêu đau liền lập tức nhắm mắt lại, vừa cúi người xuống vừa nhỏ giọng.
"Cô chỉ đường, tôi bế cô đến giường."
Kha Nguyệt vừa ngượng ngùng để anh bế cô, vừa bởi vì anh nhắm mắt mà nhỏ giọng chỉ đường.
Dương Trình nhẹ nhàng để cô xuống giường, nhưng cái chân đau lại nhói lên khiến cô bất giác siết chặt cổ của anh lại mà ghì xuống.
Vì Kha Nguyệt ghì chặt cổ khiến Dương Trình mất thăng bằng, cả thân hình rắn chắc của anh đều đổ lên người cô.
Không chỉ thân thể mà cả đôi môi của hai người cũng chạm vào nhau…
Cả hai người đều trừng mắt thật lớn nhìn thẳng vào mắt đối phương và cùng có một suy nghĩ.
Hai người cứ thế mà mất nụ hôn đầu tiên… mà còn dành nó cho người mà bọn họ không hề nghĩ đến.