Dương Trình nghe câu hỏi của Kha Nguyệt vang lên, trong lòng bất giác lại nổi lên một sự tức giận khó có thể kìm nén được.
Thấy ánh mắt anh ánh lên sự tức giận, Kha Nguyệt cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục nói.
“Tôi không biết anh là ai, nhưng với cái thái độ này anh có thể bị bảo vệ túm cổ ra khỏi đây ngay lập tức đó, anh hiểu không?”
Dương Trình nghe thấy giọng điệu quả quyết của cô khiến anh khó tin mà trợn trừng mắt. Cô thật sự không nhớ anh là ai nữa.
Kha Nguyệt không thèm nhìn đến anh nữa, chỉ chậm rãi nằm xuống giường rồi quay lưng về phía anh, mặc kệ anh vẫn im lặng đứng phía sau.
Dương Trình thấy cô lơ mình đi liền không muốn nán lại nơi này nữa cho nên cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Nếu anh nán lại thêm một chút nữa, có lẽ về sau anh cũng sẽ không có những hành động khiến bản thân mình hối hận.
Mi tâm của Kha Nguyệt nhăn nhúm lại một cách đau đớn, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch một cách lạ thường, đôi môi cũng cắn chặt lại với nhau đến rướm máu.
Tiếng rên nhè nhẹ phát ra từ miệng của Kha Nguyệt tuy không lớn nhưng có thể nhìn ra cô đang vô cùng đau đớn, tròng mắt của cô cũng rơm rớm tơ máu. Cơn đau đến đột ngột khiến cả người Kha Nguyệt co rúm lại nhưng cũng trôi qua nhanh chóng.
Kha Nguyệt vừa lấy lại sức lực không bao lâu thì tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, xuất hiện đằng sau là Đặng Vĩ - vị bác sĩ chịu trách nhiệm theo dõi bệnh tình của cô.
Đặng Vĩ vừa vào đã nhìn thấy Kha Nguyệt yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt rũ xuống để che đi cảm xúc của bản thân. Nhìn thấy biểu tình này của cô, anh cũng không biết nên nói như thế nào, nên bắt đầu từ đâu cho phải.
Anh vừa đi vào Kha Nguyệt biết được nên cũng không bất ngờ gì mấy, nên chỉ nhẹ nhàng bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi.
"Thế nào rồi? Nói cho tôi kết quả đi."
Đặng Vĩ thở dài một hơi, dù là nói với bệnh nhân nhưng anh thân là bác sĩ, để thông báo rằng 'họ không còn sống được bao lâu nữa' cũng là một khó khăn.
Hít sâu một hơi rồi thở ra, Đặng Vĩ mới dám lấy hết can đảm nói chuyện với Kha Nguyệt.
"Cô biết bệnh tình của mình từ khi nào vậy? Đến cả y bác sĩ cũng phải kiểm tra thật kỹ lưỡng mới phát hiện ra được."
Kha Nguyệt nở một nụ cười miễn cưỡng hết mức có thể rồi đáp lại: "Do di truyền. Mẹ tôi cũng mất vì căn bệnh này."
Đặng Vĩ nghe câu trả lời của cô liền gật đầu, thì ra là vậy. Lúc này khi nghe cô nói là bệnh do di truyền thì trong lòng anh mới nhẹ nhàng hơn một chút.
"Sau khi kiểm tra thì tôi phát hiện bên trong não của cô có một khối u nhỏ chèn ép lên dây thần kinh. Hiện tại vẫn không có triệu chứng chuyển nặng gì nhưng tôi khuyên cô vẫn nên nhanh chóng tiến hành điều trị. Nếu kéo dài chỉ sợ…"
"Tôi chỉ muốn biết bản thân còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Đặng Vĩ do dự một hồi, cuối cùng vẫn vừa chậm chạp đưa một ngón tay vừa trả lời Kha Nguyệt.
"Nhiều nhất là một năm."
"Một năm. Ít vậy sao!"
Đặng Vĩ nghe câu cảm thán của cô cũng có cảm giác rối bời, nhưng lại không biết nên khuyên cô như thế nào cho đúng. Cách tốt nhất hiện tại vẫn là nhanh chóng điều trị để khối u không di căn.
"Hiện tại khối u vẫn còn nhỏ, là cơ hội vàng để điều trị, cô không thể bỏ lỡ được. U não là căn bệnh có biến chứng di căn nhanh nhất, đến khi khối u to hơn thì không kịp nữa rồi."
Kha Nguyệt hiểu lời nói của anh nhưng hiện tại cô không thể điều trị, bởi vì trên vai cô còn quá nhiều việc phải làm, còn quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác.
"Được rồi. Cảm ơn anh, mong anh giữ bí mật này giúp tôi. Về bệnh án…"
"Hi Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Kha Nguyệt vừa định nói thì đã nghe được tiếng nói lảnh lót của Đoàn Quang vọng vào từ bên ngoài. Cô lập tức nhướng nhẹ chân may với Đặng Vĩ, ý bảo anh có thể rời đi.
Thiển Hi vừa bước vào phòng cũng là lúc Đặng Vĩ bước ra nên cũng không chú ý là bao.
Thiển Hi nhìn thấy Đặng Vĩ đến thì cũng biết kết quả đã có nên cũng vội vàng hỏi Kha Nguyệt.
"Kết quả thế nào? Có gì không ổn không?"
Kha Nguyệt vẫn là một bộ dáng thờ ơ với mọi chuyện, nghe câu hỏi của Thiển Hi cũng chỉ lắc đầu một cái cho có lệ.
Thiển Hi biết Kha Nguyệt vẫn còn chưa hồi phục nên cũng không chắp nhặt, chỉ ậm ừ rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Đoàn Quang cứ tưởng rằng Dương Trình còn ở đây nên mới đến, nhưng không ngờ lại không thấy anh đâu cả.
"À ừm, Dương Trình đi đâu rồi, cô có biết không?"
Kha Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ không biết, ánh mắt cũng cụp xuống không để ai nhìn thấy cảm xúc bên trong nó.
Đoàn Quang vừa định hỏi Kha Nguyệt thêm một câu thì bị ánh mắt sắc lẹm như dao của Thiển Hi làm cho im bặt.
Nóc nhà tương lai ra lệnh, không thể cãi! Chỉ có thể làm theo…
Đoàn Quang lập tức như một chú cún nhỏ, nở một nụ cười hì hì rồi đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu công cuộc đi tìm Dương Trình đang thất lạc.
Kha Nguyệt nhìn thấy Đoàn Quang đã rời đi, ánh mắt lập tức trở về cảm xúc bình thường, đâu còn vẻ mặt ngốc nghếch của một người mất trí nhớ.
"Hi Hi, chị muốn xuất viện."
Thiển Hi nghe Kha Nguyệt gọi mình là 'Hi Hi' thì bất ngờ không ít, chiếc dao cùng quả cam trên tay cũng suýt rơi xuống mặt đất.
Nhìn ánh mắt không dám tin của Thiển Hi đang nhìn mình, Kha Nguyệt lặp lại câu nói của cô thêm một lần nữa mới khiến biểu tình bất ngờ kia biến mất.
Chị?
Nguyệt Nguyệt quả thực lớn hơn cô vài tuổi nhưng chưa bao giờ dùng hai từ ‘chị - em’ xưng hô với cô. Còn lần này, cô ấy trực tiếp dùng từ ‘chị’, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không…
Thiển Hi vẫn không dám tin hỏi lại một lần nữa: “Nguyệt Nguyệt, chị… không mất trí nhớ, đúng không?”
Kha Nguyệt nâng ánh mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ của Thiển Hi, giọng nói vang lên đều đều đáp lại một tiếng ‘ừ’.
Thiển Hi lúc này mới dám tin rằng Kha Nguyệt không mất trí nhớ, nhưng cô ấy giả vờ mất trí nhớ để làm gì? Không lẽ…
“Hi Hi, chuyện này không được để cho người khác biết. Chị muốn xuất viện, em tìm cách đưa Đặng Vĩ rời khỏi đây đi, tránh tai vách mạch rừng.”
“Đặng Vĩ, là bác sĩ điều trị cho chị, đúng không/ Anh ta cũng biết chuyện này à?”
‘Ừ, cho nên em im lặng xử lý chuyện này. Còn chuyện khác chị tự có tính toán.”
Thiển Hi cũng hiểu được Kha Nguyệt làm vậy ắt là có lý do của mình, chỉ cần chị ấy không sao thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Dương Trình và Đoàn Quang biến mất cả ngày cũng không thấy mặt mũi đâu cả, cho đến khi Kha Nguyệt xuất viện vẫn không xuất hiện.
Lưu Phàn Thanh đang chăm chú xin tin tức thì nghe thấy tiếng nói vui mừng của quản gia.
“Lão gia, Kha tiểu thư về rồi!”
Ông nâng ánh mắt nhìn ra cửa lớn, thấy Kha Nguyệt được Thiển Hi dìu vào bên trong liền cảm thấy vô cùng có lỗi. Nếu như ông mạnh tay hơn thì tên đó không những không làm được gì mà còn phải bóc lịch vài năm.
Lưu Phàn Thanh vui mừng nhìn Kha Nguyệt từ trên xuống dưới, cũng may là con bé không sao, nếu không ông làm sao có thể để cô xuất viện sớm như vậy.
“Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ?”
Nguyệt Nguyệt dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía ông, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên pha thêm một chút lễ phép: “Ông biết cháu ạ? Ông là…”
Lúc này người bất ngờ nhất chính là Lưu Phàn Thanh, câu hỏi của Kha Nguyệt khiến ông còn chấn động hơn việc trái phiếu của MW bị tuột giá.
Lưu Phàn Thanh đưa ánh mắt tò mò nhìn Thiển Hi đứng bên cạnh, trầm giọng gặng hỏi: “Hi Hi, đây là chuyện gì? Con bé không nhận ra ông, là chuyện gì?”
Thiển Hi liếc ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ nhìn vào mắt ông, thở dài một tiếng rồi chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe.
“...”
Lưu Phàn Thanh nghe xong câu chuyện qua lời thuật lại của Thiển Hi, ánh mắt nhìn Kha nguyệt chứa đầy sự áy náy. Là do ông không biết dạy con mới khiến mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu như hiện tại.
Kha Nguyệt nhìn hai người không chú ý đến mình liền chậm rãi quan sát nơi đây một lượt, nhìn thấy không có gì thay đổi mới an tâm thu ánh mắt dò xét của mình lại.
Lưu Phàn Thanh cũng không giữ hai người Thiển Hi thêm nữa, dù gì Kha Nguyệt mới vừa xuất viện, cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi.
Khi Kha Nguyệt bước vào phòng ngủ, chắc chắn không còn ai bên cạnh ngoài Thiển Hi thì mới xả vai, quay về là Kha Nguyệt mà bọn họ quen biết.
Kha Nguyệt lười biếng ngồi xuống ghế sofa, hướng về Thiển Hi hỏi rõ tình hình hiện tại của MW và cả Lưu gia.
“Hai người bọn họ đâu rồi? MW hiện tại như thế nào?”
“MW hiện tại vẫn đang khủng hoảng trái phiếu. Sau khi Lưu Niệm Lâm bị bắt vào tù, Hứa Phân bắt đầu kết nối với các cổ đông khác để lôi kéo.”
Kha Nguyệt nở một nụ cười đầy sự toan tính, ánh mắt cũng trở nên sắc bén như một con sói hoang.
“Lôi kéo? Cứ để bà ta tùy ý. Đến khi thời cơ đủ chín, bà ta sẽ hiểu cảm giác thất bại khi sắp giành được chiến thắng là như thế nào.”