Giọng nói trầm thấp của Dương Trình vang lên thành công thu hút sự chú ý của Lưu Niệm Lâm.
Khi khuôn mặt điển trai của anh đập vào mắt mình, trái tim của Lưu Niệm Lâm vô thức đập lỡ một nhịp, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Dương Trình nhìn đến đôi mắt chứa đầy sự si mê của cô, khuôn mặt lập tức đanh lại.
"Cô có biết bắt người trái phép sẽ bị phạt tù không? Cố ý gây thương tích cũng là một tội nặng đó!"
Lưu Niệm Lâm làm sao còn nghe được lời anh nói, trong mắt cô hiện tại chỉ có khuôn mặt của anh hiện rõ trong tâm trí.
Dương Trình khịt mũi một cái, lạnh lùng đập tan giấc mộng vừa mới chớm nở của Lưu Niệm Lâm.
"Cô vứt cái ánh mắt đó đi. Cô không phải là gu của tôi! Thả Kha Nguyệt ra, tôi không muốn nhắc lại nhiều lần!"
Lưu Niệm Lâm vừa nghe hai chữ 'Kha Nguyệt' phát ra từ miệng của anh, trong lòng lại dấy lên sự tức giận, sự ganh tỵ không nói nên lời.
"Kha Nguyệt! Kha Nguyệt là gì của anh? Anh dám nhắc đến cô ta!"
Thiển Hi nghe giọng nói chua lè kia cũng hiểu được 'tiếng sét ái tình' đánh trúng cô ta rồi. Quả nhiên đàn ông có nhan sắc cũng có thể được gọi là 'mỹ nam hại nước hại dân'.
Dương Trình lại không muốn, cũng không cần chú ý đến lời nói của cô ta, ánh mắt của anh chỉ đặt vào một thứ duy nhất…
Là người đang bị trói ở bên cạnh cô ta!
Nhìn thấy cô bị yếu đuối đến mức như vậy, trong lòng anh bất giác nổi lên
"Bây giờ cô có chấp nhận thả người hay không? Người làm việc lớn chỉ nên nói một lời, thả là thả, không thả là không thả!"
Lưu Niệm Lâm càng nghe anh nhắc đến Kha Nguyệt, cảm xúc tức giận của cô càng dâng cao, giọng nói vang lên cũng lớn hơn: “Thì đã sao? Các người mang tập giấy mỏng tanh đó tới đây rồi bảo nó là thứ tôi cần. Tôi sẽ tin chắc?”
Dương Trình tất nhiên cũng sẽ không nghĩ cô ta sẽ tin tưởng nhưng một khi đến đây thì anh cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng mọi thứ, dù không nắm chắc một trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng được tám mươi phần trăm.
Thiển Hi đưa tập giấy trong tay mình cho Dương Trình, ánh mắt nhìn Lưu Niệm Lâm cũng trở nên lạnh tanh.
Nhìn tập giấy được Dương Trình đưa ra trước mặt, Lưu Niệm Lâm thật sự muốn nhanh chóng cầm lấy nó nhưng chỉ có thể kìm nén lại, lớn giọng yêu cầu anh: “Mở nó ra, tôi muốn xác thực thật giả!”
“Được.”
Chỉ thấy bên trong tập giấy đó là một tiwf giấy chi chít hàng chữ, nhưng đập vào mắt cô chính là dấu mộc đỏ chót ở cuối tờ giấy đó.
Nó thật sự là bản di chúc của ba cô! Con dấu đó không bao giờ có thể làm giả được, vì trong Lưu gia chỉ có một mình ông ấy được giữ nó mà thôi.
Dương Trình nhìn thấy ánh mắt dao động của Lưu Niệm Lâm thì anh biết chắc mình đã thành công, chỉ cần anh thêm một vài lời nói nữa thì ván cờ này… anh thắng chắc rồi!
“Lưu Niệm Lâm, cô nhìn thấy nó chắc cô cũng không còn suy nghĩ là chúng tôi lừa cô nữa đâu, đúng không? Vậy hiện tại cô có nên cũng phải thả người ra không?”
Lưu Niệm Lâm dù dao động nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo vốn có của một thương nhân. Cô làm sao có thể có một vụ làm ăn lỗ vốn được.
“Được, tôi có thể thả người, nhưng tôi có một điều kiện…”
“Mời.” - Dương Trình cũng không quá để tâm mà chỉ trả lời cho có hình thức một chút.
“Tôi muốn anh trở thành người đàn ông của tôi!”
Lời nói của cô vừa dứt, hai người Đoàn Quang và Thiển Hi bất ngờ đến mức há hốc mồm đầy kinh ngạc, một lời cũng không nói được.
‘Cô ta muốn lão đại làm người đàn ông của cô ta… Chết tiệt, cô ta nghĩ bản thân là ai vậy chứ?’
“Ông trời có lắng tai nghe lời khẩn cầu của cô ta không? Muốn vị hôn phu của người khác trở thành người của mình, Lưu Niệm Lâm thật sự bị điên rồi!’
Dương Trình lại không có nhiều cảm xúc như hai người kia, mà anh chỉ có một biểu tình duy nhất… chính là khinh thường!
“Cô nghĩ mình là Đát Kỷ hay Vương Chiêu Quân, nhan sắc không, thân hình không, càng đừng nói đến cô không phải là kiểu người tôi thích. Cô tự tin thật đấy!”
Lưu Niệm Lâm nghe thấy bản thân mình bị anh chê bai một cách công khai như vậy, trong lòng liền cảm thấy bị tổn thương một cách nặng nề, đến cả ánh mắt nhìn anh cũng long lanh nước mắt. Nhưng chính bản thân cô lại quy chụp sự tổn thương đó lên đầu Kha Nguyệt, mọi thứ tồi tệ đều vì cô ta mà ra!
Giọng nói của cô cũng không còn mỏng manh như lúc đầu nữa mà trở nên lạnh lùng như một tảng băng.
“Muốn tôi thả cô ta ra cho hai người đến với nhau sao? Đừng hòng! Anh là của tôi, hiện tại dù vẫn chưa thể nói chính xác nhưng tương lai… anh chắc chắn là của tôi, là ai cũng đừng hòng cướp!”
Dương Trình vừa muốn trả lời thì không gian đầy mùi thuốc súng lại vang lên một giọng nói yếu ớt đến khó tả: “Hi Hi, không được… giao bản di chúc cho cô ta… không được giao!’
Lưu Niệm Lâm nghe thấy giọng nói yếu ớt đó vang lên thì càng tức giận hơn, lập tức giáng một bạt tai thật mạnh vào gò má đã trắng bệch của Kha Nguyệt khiến đầu óc của cô càng quay cuồng hơn.
“Im miệng! Cô còn dám mở miệng, tôi sẽ cắt đứt lưỡi của cô! Đồ đàn bà chết tiệt!”
Dương Trình nhìn thấy năm dấu tay trên gò má của Kha Nguyệt, bàn tay đang thả lỏng bên hông lập tức siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt cũng đanh lại đầy ý định muốn giết người.
Bàn tay của Lưu Niệm Lâm nắm lấy chiếc cằm thon gọn của Kha Nguyệt, giọng nói lạnh lùng nay còn pha thêm một chút điên cuồng: “Khuôn mặt này đã câu dẫn không biết bao nhiêu đàn ông rồi, đến cả anh… cô ta cũng dám xem như của mình. Anh là của tôi, là của tôi! Ai cũng đừng hòng cướp! Anh và cả MW, đều là của tôi!”
“Cô chắc chứ?”
Dương Trình vừa nói dứt lời, phía sau Lưu Niệm Lâm đã xuất hiện một người đàn ông khác nhanh chóng khống chế khiến cô ta bất ngờ đến mức trợn trắng mắt.
Nhưng Lưu Niệm Lâm vì bị hốt hoảng mà bất ngờ dùng lực, đẩy mạnh một cái khiến Kha Nguyệt đang bị trói trên ghế mất thăng bằng mà ngã nhào xuống mặt đất.
Mọi chuyện xảy đến bất ngờ, không ai có thể đoán trước được nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Kha Nguyệt ngã một cú thật mạnh, đầu vô tình đập xuống mặt đất một lực rất mạnh.
Dương Trình không thể ngồi yên mà vội vàng chạy đến bên cạnh, nhấc Kha Nguyệt tựa vào lòng mình, giọng nói trầm thấp vốn có lúc này lại bất giác pha thêm một chút lo lắng.
“Kha Nguyệt, tỉnh lại đi! Kha Nguyệt!”
Dương Trình vừa cởi trói vừa lớn tiếng gọi nhưng không có bất kì một sự đáp lại nào từ cô, vội vàng hướng ánh mắt đến Đoàn Quang đang đứng bên cạnh.
“Đoàn Quang, cậu mau xem cho cô ấy! Nhanh lên!”
Đoàn Quang nhìn dáng vẻ lo lắng của Dương Trình liền vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy vui mừng. Vui mừng vì người bạn lâu năm này của anh cuối cùng cũng có người để tâm, buồn cười vì hiện tại anh ta gọi anh thì có tác dụng gì, chẳng bằng đưa cô đến bệnh viện.
“Đưa cô ta đến bệnh viện đi, kiệt sức cộng va đập mạnh dẫn đến hôn mê rồi.”
Sau một hồi tranh chấp, Lưu Niệm Lâm được giao lại cho Thiển Hi và John có trách nhiệm giải quyết. Còn Dương Trình và Đoàn Quang lại vội vàng chạy theo chiếc xe cứu thương trước mặt.
Mười lăm phút sau.
Trước cửa phòng cấp cứu, Dương Trình đến cả áo cũng không thay, chỉ yên lặng ngồi ở hàng ghế chờ, đôi mắt chăm chú hết sức nhìn ánh đèn đỏ trên tường bệnh viện.
Đoàn Quang nhìn dáng vẻ lo lắng đến mức quên bản thân của Dương Trình thì lập tức nở một nụ cười gian trá hết mức có thể, vừa nhìn về phía anh vừa châm chọc.
“Dương thiếu, anh đang quan tâm cô à? Đừng nói với tôi… anh biết yêu rồi, đúng không?”