Thông tin MW gặp vấn đề lan truyền trên mạng xã hội khiến giá của trái phiếu hạ xuống không ít.
John sơ lược tình hình hiện tại với Kha Nguyệt xong cũng cảm thấy nguy cơ, vội vàng nhìn cô bằng một ánh mắt đầy mong chờ.
“Sella, hiện tại vấn đề lớn nhất vẫn là thống nhất người điều hành. Cổ phần hiện tại của cô đủ để trở thành Tổng giám đốc chính thức, chỉ có cách này cô mới có quyền quyết định cho các vấn đề khác.”
Kha Nguyệt lắc đầu tỏ ý không tán đồng ý kiến với lời nói của anh. Bàn tay cô khẽ đẩy cây bút ở trên bàn, ánh mắt lóe lên đầy tính toán.
“Tôi hiểu vấn đề này. Nhưng quyền quyết định vẫn là của chủ tịch. John, anh đừng quên trong tay ông ấy còn có một bản di chúc có tên người thừa kế và cả số cổ phần ông ấy sẽ chuyển nhượng cho người đó nữa.”
John nghe cô nhắc đến bản di chúc cũng ngớ người, anh vậy mà suýt nữa quên mất vấn đề đó. Nếu bản di chúc đó rơi vào tay Lưu Niệm Lâm thì MW coi như xong…
Nghĩ đến tình huống đó, John giống như bị điện giật mà đứng phắt dậy, hướng về hai người Kha Nguyệt mà lớn tiếng.
“Không thể để nó rơi vào tay của Lưu Niệm Lâm. Chúng ta phải tìm cách tìm ra nó trước cô ta.”
Thiển Hi từ đầu đến cuối vẫn không có ý kiến, lúc này mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng chú tâm vào bản di chúc đó nữa. Hiện tại, Lưu Niệm Lâm lấy cớ chữa bệnh cho chủ tịch để giam lỏng ông ấy ở bệnh viện, điều đó chứng tỏ cô ta vẫn chưa tìm ra thứ cần tìm. Chúng ta quá để ý mà bỏ qua một chuyện quan trọng, nếu ông ấy còn sống thì di chúc… vẫn chưa có hiệu lực pháp lý.”
Kha Nguyệt nghe Thiển Hi nói xong liền hiểu ra, lập tức đứng phắt dậy, trấn tỉnh tâm trạng rối bời ngay tức khắc.
“Hi Hi nói đúng. Muốn giết rắn tất nhiên phải đánh dập đầu, muốn rắn bò ra khỏi hang thì chắc chắn phải động một vài ngọn cỏ bên ngoài cửa hang thì mới dụ được nó ra ngoài.”
Lời nói của hai người lọt vào tai khiến John cứ mơ mơ hồ hồ hỏi lại lần nữa: “Vậy ý của hai người là gì?”
“Đưa chủ tịch ra ngoài!”
“Đưa chủ tịch ra ngoài!”
Cả Kha Nguyệt và Thiển Hi đều đồng thanh nói ra cách bọn họ nghĩ. Cuối cùng tất cả hóa thành một nụ cười kiên định, lần này chắc chắn bọn họ phải thành công. MW cũng sẽ không mất đi!
Ban đêm.
Phòng bệnh luôn được sự bảo vệ của hai vệ sĩ khiến ba người Kha Nguyệt cũng không dễ dàng tiếp cận chút nào. Bên ngoài không có quá nhiều người qua lại càng khiến cho kế hoạch của bọn họ khó khăn thêm một phần.
Hai tên vệ sĩ đang chăm chú canh giữ thì bị thu hút bởi một bà lão đang chậm rãi bước đến bên cạnh bọn họ. Bà lão đi qua bọn họ chưa được mấy bước thì đã ngã lăn đùng ra đất rồi khóc lóc ỉ ôi.
“Trời ơi, cái mông của bà già này còn gì nữa đâu mà lại đi tiếp đất thế này. Chết tôi rồi, chết bà già này rồi!”
Không những khóc lóc mà còn nhằm vào hai tên vệ sĩ kia mà nói to.
“Khổ cho cái xác già này của tôi quá. Hai người, tôi nói hai người đó, còn định làm ngơ đến bao giờ, định không đỡ bà già này đứng lên à? Tuổi trẻ bây giờ vô tâm vô tình quá đi mất, trời ơi là trời.”
Hai tên vệ sĩ kia cuối cùng cũng không chịu đựng được tiếng ồn ào đó mà tiến đến cúi người đỡ bà lão đứng dậy. Rất nhanh, một làn hơi trắng từ chiếc bình nhỏ trên tay của bà lão phà mạnh vào mặt khiến bọn họ nhanh chóng mất đi ý thức mà ngã lăn quay ra mặt đất.
Nhìn thấy hai tên vệ sĩ bị giải quyết nhanh gọn, hai vị bác sĩ lập tức đẩy xe lăn đến bên cạnh bà lão kia, vừa giơ một ngón tay cái tán thưởng vừa nhỏ giọng hối thúc: “Tuyệt vời, chiêu này của cậu quả nhiên có tác dụng. Đi thôi, đưa chủ tịch ra ngoài.”
Lớp khẩu trang mỏng manh được một vị bác sĩ tháo ra, lộ ra khuôn mặt bên dưới không ai khác chính là Kha Nguyệt. Còn hai người kia tất nhiên là do Thiển Hi và John giả dạng.
Vấn đề bên ngoài giải quyết được thì vấn đề bên trong tất nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng ông trời luôn biết cách trêu chọc lòng người… Ba người vừa đẩy xe lăn ra khỏi thang máy thì lại bắt gặp đúng người mà bọn họ không muốn gặp nhất.
Kha Nguyệt vội vàng đẩy xe lăn trốn vào một góc tường, chuyển tay cho John rồi nhỏ giọng nói với hai người: “Lưu Niệm Lâm đến chắc chắn có vấn đề. Hai người đưa chủ tịch đi trước, việc còn lại để tôi giải quyết.”
“Được.”
Kha Nguyệt nhanh chóng bỏ đi lớp áo blouse trắng, điều chỉnh lại phần tóc bị rối của mình rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Lưu Niệm Lâm nhìn thấy Kha Nguyệt xuất hiện liền cảm thấy không đúng lắm nhưng cô ta cũng không mấy để ý, chỉ tỏ vẻ hơi khó chịu gặng hỏi: “Cô đến đây làm gì, ở đây không hoan nghênh cô!”
Kha Nguyệt tất nhiên phải hoàn thành nghĩa vụ kéo dài thời gian của mình nên cũng không quan tâm đến thái độ của cô ta.
“Lưu Niệm Lâm, nửa đêm nửa hôm cô cũng đến đây làm gì? Đừng nói với tôi là cô đến đây để thăm ba mình. Với sự hiểu biết của tôi về cô thì cô không phải là người có lòng tốt như vậy đâu.”
Lưu Niệm Lâm nở một nụ cười khẩy đầy chế giễu nhìn Kha Nguyệt như một con hề trước mặt mình, ánh mắt và giọng nói vang lên cũng tràn ngập sự khinh bỉ.
“Tất nhiên tôi chẳng có cái lòng tốt to đến vậy đâu. Kha Nguyệt, cô đến đây chắc cũng có tính toán kỹ càng rồi đúng không? Tôi thật sự muốn biết cô đã tính toán gì đấy.”
Nghe câu nói của cô ta, bỗng nhiên trong lòng Kha Nguyệt nổi lên dự cảm không lành nhưng cô lại không nói rõ được tại sao lại như vậy.
"Lưu Niệm Lâm, cô không thể giống tên của mình, niệm tình một chút nhân tính sao?"
"Cô nói tôi, vậy tại sao cô không nhìn lại chính mình. Hiện tại, cô khác gì tôi, khác ở điểm nào?"
Lưu Niệm Lâm nhìn ánh mắt không có cảm xúc của Kha Nguyệt liền mỉm cười, nói trắng ra cô chính là đang khinh bỉ cô ta.
“Kha Nguyệt, cô nói xong chưa? Tôi không có nhiều thời gian để đôi co với cô, tránh ra đi khi tôi còn giữ được bình tỉnh.”
Kha Nguyệt liếc nhìn ánh mắt về chiếc đồng hồ trên tay mình, thời gian trôi qua cũng hơn mười phút. Có lẽ Thiển Hi cũng đủ thời gian để rời đi rồi, cô cũng không cần nán lại ở đây với cô ta nữa.
"Lưu Niệm Lâm, muốn thăm chủ tịch thì sáng cô hãy đến. Giờ này ai cũng cần nghỉ ngơi cả, đừng làm phiền người khác."
"Kha Nguyệt, cô nghĩ bản thân là ai mà ra lệnh cho tôi. Ông ta là ba tôi, tôi muốn đến thăm khi nào là chuyện của tôi, không phải à? Cô lấy tư cách gì mà quản?"
"Lưu Niệm Lâm, cô còn nhớ ông ấy là ba cô à? Là ba mà đi giam lỏng ông ấy ở đây. Cô nghĩ mình làm vậy là đúng à?"
Lưu Niệm Lâm nở một nụ cười ám muội đến mức rợn tóc gáy, đôi môi đỏ mọng hé mở tuôn ra một câu khiến Kha Nguyệt không dám tin vào tai mình.
“Tất nhiên là đúng. Ông ta bị giam lỏng ở đây, cũng là vì cô mà ra thôi. Đồ đàn bà ngu ngốc!"
Kha Nguyệt còn không kịp hiểu ý nghĩa lời nói vừa nghe thì sau gáy lập tức truyền đến một cơn đau điếng.
Cuối cùng thứ còn đọng lại trong mắt Kha Nguyệt trước khi ngất đi chính là nụ cười đắc thắng của Lưu Niệm Lâm.
Thiển Hi cùng John chờ ở trong xe khá lâu, kết quả vẫn không thấy Kha Nguyệt trở ra nên cũng theo kế hoạch ban đầu mà nhanh chóng rời đi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bọn họ cũng không quay về khách sạn đã thuê trước đó nữa, mà đến thẳng biệt thự riêng ở trung tâm thành phố.
Biệt thự Vintant - đường Antes là nơi ở riêng bí mật của chủ tịch, chỉ có ba người duy nhất được biết là chủ tịch, John và Kha Nguyệt.
Thiển Hi an bài cho chủ tịch thỏa đáng xong thì lập tức lo lắng cho Kha Nguyệt vẫn chưa thấy tung tích.
"John, anh nói xem Nguyệt Nguyệt như thế nào rồi. Tại sao đến giờ vẫn chưa chịu về?”
John cũng lo lắng không kém Thiển Hi là bao. Tuy hai người rời khỏi theo kế hoạch nhưng cũng không thể không lo cho Kha Nguyệt, Lưu Niệm Lâm cũng không phải là người dễ đối phó.
“Sella cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta cứ chờ đợi thêm chút nữa xem sao.”
Kha Nguyệt cảm nhận được cơn đau thắt truyền đến từ sau đầu, mi mắt cũng dần dần giãn ra. Lúc này cô chú ý đến xung quanh, cô không ngờ bản thân lại bị Lưu Niệm Lâm nhốt ở một nơi hoang tàn như vậy.
Cô ta vậy mà lại nhốt cô ở nhà hoang…! Không những vậy, cô còn bị trói chặt tay chân vào ghế!
Kha Nguyệt vì đau mà than nhẹ một tiếng. Tiếng than của cô dù nhỏ nhưng vẫn rơi vào tai của người phụ nữ đứng cách đó không xa.
Người kia chậm rãi xoay người lại, khóe môi nở một nụ cười vô cùng ngạo mạn cùng đắc ý vì giành được phần hơn về mình.
“Tỉnh rồi? Kha Nguyệt, cô bất ngờ không? Không ngờ bản thân lại bị chính kế hoạch của mình phản tác dụng, cô thấy thế nào? Có khó chịu lắm không?”
Kha Nguyệt vì đau mà giọng nói vang lên cũng trở nên thều thào hơn mọi ngày: “Tại sao tôi phải khó chịu? Ngược lại là cô, không ngờ một đứa trẻ thuần khiết như cô lại trở nên thủ đoạn, mưu mô đến như vậy.”
Câu nói kia lọt vào tai khiến Lưu Niệm Lâm nghe xong cũng phá lên cười như điên như dại, không những không ngại ngùng mà còn lớn giọng châm chọc Kha Nguyệt.
“Không thủ đoạn thì làm sao câu được cá lớn. Cô chưa từng nghe đến câu ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’ à. Ngu ngốc vậy em gái.”
“Vậy cô muốn gì ở tôi?”
Lưu Niệm Lâm ghé đầu vào tai của Kha Nguyệt, thì thầm một cách đầy thách thức.
“Bản di chúc đâu?”