Ngày 15 đã đến rất gần, Hứa Nguyệt Lượng không dám trì hoãn, sớm đưa Vưu Vi Vi đến các trung tâm thương mại lớn.
Vưu Vi Vi đã lập danh sách quà tặng cho nàng, nếu cả hai có thể đến cửa hàng real xem liền đi xem, nếu không thì so sánh trực tuyến rất lâu.
Chọn quà cho Lâm Ỷ Miên thật đúng là rất khó.
Hai người không hiểu về ngành y, sợ mua nhầm. Về sở thích, Hứa Nguyệt Lượng chỉ biết Lâm Ỷ Miên rất thích đọc sách và chụp ảnh mặt trăng.
Trong đó, có phải vì Hứa Nguyệt Lượng mà thích chụp ảnh mặt trăng hay không, chuyện này vẫn cần về sau ngọt ngào thảo luận.
Quần áo, mỹ phẩm, trang sức, túi xách, có vẻ quá sáo rỗng.
Đồ chơi... Hứa Nguyệt Lượng chỉ đại khái đưa ra phương diện kia mới thích hợp.
“Vẫn là trái tim đi.” Vưu Vi Vi nắm lấy cánh tay của nàng, nhíu mày, “Bác sĩ Lâm của cậu quả thực là một người giống như không thiếu cái gì, chỉ thiếu trái tim của cậu thôi.”
Hứa Nguyệt Lượng: "Đào trái tim của tớ ra đưa cho chị ấy sao?"
Vưu Vi Vi: "..."
Hứa Nguyệt Lượng cười hớn hở: "Hahahaha, đùa thôi. Tớ có xem một ít giáo trình thủ công khá tốt, nhưng hiện tại thời gian hơi ngắn, không thể làm tốt được."
Vưu Vi Vi: "Trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài, hình như lúc này sẽ tặng người."
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt: "Loại này không cần cố ý tặng a~~~"
Vưu Vi Vi: "..."
Vưu Vi Vi nổi lên một thân da gà.
Hai người tiếp tục đi mua sắm, mấy ngày nay đã đi mua sắm rất nhiều lần. Vưu Vi Vi đều đọc làu làu hoạt động của các thương hiệu lớn trong các trung tâm thương mại lớn.
“Kia quả thực là câu dẫn trí mạng với tớ.” Vưu Vi Vi nhìn chằm chằm vào một cửa hàng trang sức, “Lần đầu tiên tớ có ý tưởng làm chuyện ấy, cũng không phải tớ đói đến mức không có gì để ăn, nhưng khi tớ nhìn thấy đá quý kia, đó là thứ đẹp nhất mà đời này tớ không thể có được. Kết quả là một nam nhân nói, một đêm liền đưa đá quý cho tớ."
Vưu Vi Vi mỉm cười: "Tớ thực sự không nghĩ tới bản thân lại có giá trị như vậy."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn nàng: "Vậy sau đó cậu có lấy được đá quý không?"
Vưu Vi Vi lắc đầu: "Không, lúc đó tớ đã từ chối a. Sau đó, giá cả sẽ không tốt như vậy. Bất quá hắn cũng rất có khả năng nói dối tớ, nơi nào có người sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy..."
Vưu Vi Vi dừng một chút, cười nói, "Tớ không có ý tứ kia a, giữa cậu và bác sĩ Lâm chính là tình yêu trong sáng hoàn mỹ. Tình yêu, là vô giá."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn về phía cửa hàng rực rỡ lấp lánh, từ trong ra ngoài đều lạnh lùng lóe sáng.
Không có ai trong đó, Hứa Nguyệt Lượng chưa từng vào một cửa hàng như vậy.
"Có giá trị kỳ thực là khen ngược..." nàng lẩm bẩm.
Vưu Vi Vi thở dài: "Aiz, có đôi khi tớ rất ghét tiền, tớ cảm thấy tiền đã mua chuộc chính mình, mà có đôi khi tớ lại yêu tiền đến mức cảm thấy tiền có thể cứu chính mình. Giống như hiện tại, tớ phải dựa vào tiền tích cóp mấy năm nay để quay lại cuộc sống bình thường, thật buồn cười."
Hứa Nguyệt Lượng hỏi nàng, "Cậu hủy hợp đồng với người đại diện, có thuận lợi không?"
"Thuận lợi, vốn dĩ tớ không hề nổi tiếng." Vưu Vi Vi lại nói, "Nhưng thật ra những mối quan hệ lén lút đó tương đối phiền toái, biết tớ không làm nữa, lão liền gọi điện thoại cho tớ. Chờ tớ rời thành phố S liền bỏ số điện thoại này. Đến lúc đó, tớ sẽ nhớ gửi cho cậu số mới."
“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng gật đầu.
Hai người đi mệt mỏi, chọn một quán trà sữa nghỉ ngơi, Hứa Nguyệt Lượng lấy điện thoại ra, định dò hỏi Lâm Ỷ Miên thêm vài câu để lấy một ít thông tin yêu thích của cô.
Nhưng có tin mới trong WeChat, nàng đã tắt thông báo tin nhắn, nhưng vẫn sẽ nhảy lên, có dấu chấm đỏ.
Nàng không cần phải click vào, chỉ cần từ danh sách bằng hữu cũng biết gửi cái gì.
Hứa Nguyệt Lượng thở ra, phớt lờ tin nhắn.
Ngay sau đó, điện thoại của nàng vang lên.
Dãy số trên màn hình cũng đủ khiến nàng cảm thấy cáu kỉnh bấn an. Cảm xúc tiêu cực dâng trào, nhưng chỉ diễn ra trong chốc lát.
Vưu Vi Vi nhìn sang, Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy đi ra ngoài: "Tớ nghe điện thoại."
“Ừm.” Vưu Vi Vi nhẹ nhàng trả lời.
Hứa Nguyệt Lượng rời quán trà sữa, đi qua hành lang sáng sủa lộng lẫy, cho đến khi trong góc tối không còn ai mới nghe điện thoại.
Trong điện thoại luôn là những từ này, không có gì khác biệt, không có ý tưởng mới.
Hứa Nguyệt Lượng chết lặng mà nghe, chờ đối phương khóc xong, phát tiết cũng đủ rồi, vốn nói xong vài câu liền cúp điện thoại, nhưng trong lòng đột nhiên có một tia không cam lòng.
Nàng muốn hỏi bọn họ một câu.
Nàng nắm chặt ngón tay, thực sự hỏi.
"Tiền thực sự quan trọng như vậy sao?"
Trong điện thoại gấp không chờ nổi mà trả lời, không ngừng vang lên: "Đương nhiên rồi! Thời buổi này cái gì mà không tiêu tiền a! Không biết..."
Do đó, nội dung vừa rồi sắp được lặp lại một lần.
Hứa Nguyệt Lượng bật cười, nàng đã hỏi Lâm Ỷ Miên câu tương tự.
Bác sĩ Lâm nói: Sức khỏe của em, hạnh phúc của em, nước mắt của em quan trọng hơn kiếm tiền.
Em là quan trọng nhất.
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài, không nghe người trong điện thoại khóc lóc kể lể nữa, nói: "Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây."
Cúp điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng đặt chế độ cuộc gọi của số này thành tắt tiếng.
Nàng không rơi một giọt nước mắt nào, vui vẻ bước trở về.
Đi ngang qua hành lang quang mang sáng sủa, đến quán trà sữa, khoác tay Vưu Vi Vi.
"Vi Vi, tớ biết mua cái gì rồi."
Vưu Vi Vi bị Hứa Nguyệt Lượng kéo vào cửa hàng trang sức.
Khi đến gần cửa, Vưu Vi Vi cơ hồ muốn kéo nàng chạy, nhưng động tác Hứa Nguyệt Lượng nhanh đến mức nàng chưa kịp phản ứng, nhân viên bán hàng đã mỉm cười chào hai người.
Trên mặt Vưu Vi Vi lạnh nhạt, nhưng nội tâm điên cuồng gào thét.
Hôm nay đi ra ngoài nàng không có trang điểm, xử lý hết túi hàng hiệu, hôm nay mặc đồ từ đầu đến chân cũng chưa đến 2000 tệ, nàng nào dám a!
Hứa Nguyệt Lương thì khá tự nhiên, thậm chí còn tràn đầy sức sống cùng vui sướng.
Nàng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu, cẩn thận nhìn những món trang sức sáng bóng bày trong tủ, trong mắt hiện lên một ngôi sao sáng lấp lánh.
“Vi Vi, cậu cảm thấy cái nào phù hợp với bác sĩ Lâm?” Nàng hỏi.
Vưu Vi Vi nhìn giá cả, khóe miệng giật giật: "Tớ cảm thấy, có lẽ bác sĩ Lâm không thích kiểu... xa hoa lãng phí như vậy."
“A, vậy sao?” Hứa Nguyệt Lượng nhẹ giọng trả lời, sau đó cười hỏi nhân viên bán hàng, “Có kiểu đơn giản hơn không?"
Vưu Vi Vi: "..."
Vưu Vi Vi vô cùng khổ sở.
Phong cách ở đây đơn giản hơn, nhưng không có nghĩa là rẻ, không có nghĩa là chúng ta đủ tiền mua, sao đột nhiên lại học tớ a, đã nói là tình yêu trong sáng hoàn mỹ rồi mà!!!
Hứa Nguyệt Lượng đi theo nhân viên bán hàng quanh cửa hàng.
Vưu Vi Vi khoác tay nàng, thực sự muốn nói một câu, chúng ta xem xong liền rút lui đi.
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên chỉ: "Cho tôi xem thử cái này."
Vưu Vi Vi: "..."
Nhân viên bán hàng vui vẻ nói: "Thẩm mỹ của ngài thật tốt. Mặc dù giá thấp hơn nhưng đây là mẫu tùy chỉnh đặc biệt của chúng tôi cho mùa này, đến từ nhà thiết kế hàng đầu của chúng tôi là JinKekkk..."
Vưu Vi Vi: "..."
Nhân viên bán hàng vui vẻ nói: "Barabara có nghĩa là tình yêu đích thực chính là tối thượng."
Chuông cảnh báo của Vưu Vi Vi vang lên.
Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy cái này đi, rất hợp với bác sĩ Lâm."
Vưu Vi Vi phát ngốc ở nơi đó.
Nhân viên bán hàng vui vẻ đưa Hứa Nguyệt Lượng đi quẹt thẻ, Vưu Vi Vi hoài nghi nhân sinh, quyết định đợi nàng ở cửa cửa hàng.
Hứa Nguyệt Lượng cầm chiếc túi lạ mắt đi ra.
Vưu Vi Vi: "... Tớ cảm thấy cần qcậu giải thích cho tớ một chút, nếu không tớ bồi cậu đi mua sắm nhiều ngày như vậy mà cuối cùng lại muốn mua thứ đó, thật ngốc a."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn xuống chiếc túi: “Tớ chỉ là... luôn sống vì người khác."
“Người khác cho rằng giá trị của tớ chính là cái này."
"Hiện tại tớ sẽ lấy cái này, tặng cho người tớ thích..."
“Lại nói tiếp có thể là cậu không tin.” Hứa Nguyệt Lượng cười nói, “Đây là lần đầu tiên tớ tiêu tiền mà vui vẻ như vậy.”
Vưu Vi Vi hít một hơi dài.
Hứa Nguyệt Lượng nhướng mày: "Hơn nữa, giá của cái này thật tốt a, 52 vạn, điềm mỹ lại cát lợi~~"
Vưu Vi Vi che ngực: "Làm tớ đau cả tim đây này."
Hứa Nguyệt Lượng cười rạng rỡ: "Đi thôi, tớ mời cậu ăn món ngon ~~"
Hoàng Tiểu Nghệ biết lần này sinh nhật Lâm Ỷ Miên sẽ rất lớn nên cũng rất vui vẻ.
Ngày 15, hôm nay liền dứt khoát xin nghỉ, sáng sớm liên lạc với Lạc Phúc Thủy, đến Mục Trường.
Mục Trường là một cửa hàng mới mở của Lạc Phúc Thủy, là một công viên xinh đẹp ở ngoại ô thành phố.
Xung quanh là núi sông, có nhiều bãi cỏ bằng phẳng, cả tháng nay vẫn xanh tốt, rất thích hợp tổ chức party.
“Đồ uống này có được chưa?” Lạc Phúc Thủy đang cắt cam thì Hoàng Tiểu Nghệ đến.
“Được rồi.” Lạc Phúc Thủy xác định trả lời.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cùng tiêu chuẩn với quán trà sữa của chị à?"
Lạc Phúc Thủy nhìn nàng: "Em có biết tại sao trà sữa lại khó uống như vậy không?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Bởi vì là chị làm?"
Lạc Phúc Thủy: "..."
Lạc Phúc Thủy khua dao hai lần trước mặt nàng: "Bởi vì trong trà sữa không có rượu, hôm nay đồ uống có cồn."
“Ò ò ò.” Hoàng Tiểu Nghệ nói, “Hóa ra là chị am hiểu làm đồ uống có cồn a, vậy sao chị không mở quán bar?"
Lạc Phúc Thủy: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Chị thuê nơi này cũng phải tốn rất nhiều tiền đúng không? Mặc dù vị trí xa xôi nhưng môi trường rất tốt, mọi người ở khu vực gần đó đều điều hành các nhà máy rượu, lúc tôi đến đây tài xế cũng đòi tôi thỏi cồn. Tôi thực sự rất kinh ngạc vì chị nói chuyển cửa hàng qua bên này liền chuyển đó, bất quá miễn là dịch vụ được cải thiện thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có lãi hơn quán trà sữa của chị nhiều. Đây là bữa cơm đầu tiên của chúng ta, dù là người quen nhưng chúng ta phải làm tốt. Tuyên truyền đăng lên, kiếm thật nhiều tiền, khởi đầu thuận lợi, nổi tiếng tứ phương..."
Lạc Phúc Thủy thực sự không chịu nổi nàng nhắc mãi: "Em không cần phải nhọc lòng chi phí kinh doanh của tôi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đều là bằng hữu, nên nhọc lòng thì nhọc lòng, trước kia Ỷ Miên luôn nói không cần tôi nhọc lòng, kết quả là chuyện yêu đương còn không phải một mình tôi ôm lấy mọi việc sao..."
Lạc Phúc Thủy: "Tôi yêu đương em cũng muốn một mình ôm lấy mọi việc sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ một hồi, sau đó bật cười: "Hahahahaha, hải vương như chị sẽ yêu đương sao..."
Lạc Phúc Thủy tiếp tục cắt trái cây: "Nơi này là nhà của tôi, quê tôi cũng là ở đây, không cần trả tiền thuê, phát triển kinh tế lại có trợ cấp của chính phủ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Lạc Phúc Thủy: "Quán trà sữa cũng là của nhà tôi, một thời gian nữa ở đó sẽ bị phá bỏ, cho nên tôi có thể tùy tiện làm, không cần kiếm tiền."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Lạc Phúc Thủy: "Quán bar chúng ta đến lần trước là của chị họ tôi, chị ấy thích vui chơi, cũng liền mở nó với bạn của chị ấy như liên doanh, tôi cũng có chút cổ phần ở trong đó."
Hoàng Tiểu Nghệ ngừng nói, xoay người bước ra ngoài.
Nàng vừa bước tới cửa thì quay lại, xông tới trước mặt Lạc Phúc Thủy, thấp người ôm lấy đùi cô: "A a a a, tại sao trên đời này lại có nhiều phú bà như vậy, tại sao có nhiều phú bà như vậy mà không có tôi a? Làm nửa ngày chỉ có tôi là động vật tầm thường của xã hội a, thật không công bằng, phú bà ôm một cái, tôi không muốn nỗ lực nữa a!!!"
Lạc Phúc Thủy cười đến muốn chết.
"Trước tiên tổ chức sinh nhật cho lão bà của bằng hữu em đã," cô vỗ nhẹ vào đầu Hoàng Tiểu Nghệ, "Hỏi em ấy hôm nay có bao nhiêu người đến."
“Ò.” Hoàng Tiểu Nghệ ngoan ngoãn đứng dậy, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Lúc Lâm Ỷ Miên nhìn thấy tin nhắn cũng vừa phẫu thuật xong.
Cô rửa tay, thấy vẫn còn sớm liền gọi điện thoại cho Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng phát ngốc, ngữ khí nho nhỏ nói: "Bác sĩ Lâm muốn nhờ em mang vài bằng hữu đến dự sinh nhật a~~~"
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Đương nhiên rồi, bằng hữu của em cũng là bằng hữu của tôi mà."
"Hehehe..." Hứa Nguyệt Lượng ngây ngô cười nói, "Em có thể mang Vi Vi đi cùng không ~ Vi Vi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi về chuyện lần trước, cậu ấy cũng xấu hổ đi tìm chị a ~~"
Lâm Ỷ Miên nhẹ giọng nói: "Có thể, không sao. Mọi người cùng nhau chơi càng vui vẻ."
"Vâng! Cảm ơn bác sĩ Lâm!" Hứa Nguyệt Lượng nói, "Vậy em sẽ mang Vi Vi đi ~ không còn ai nữa ~~"
Lâm Ỷ Miên: "Được ~"
Hứa Nguyệt Lượng do dự hỏi, "Bác sĩ Lâm mời bao nhiêu người? Hôm nay em có gặp nhiều bằng hữu của bác sĩ Lâm không?"
Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Căn bản là người em quen biết, không cần khẩn trương."
"À, được ~" Hứa Nguyệt Lượng cười rộ lên.
Hai người trò chuyện một lúc, cho đến khi Lâm Ỷ Miên cúp điện thoại thì lại có người bước vào phòng khám.
Hôm nay cô chỉ có ca sáng.
Bận xong thì thời gian không sai biệt lắm, khi thu dọn đồ đạc, nhìn Trăn Trăn đang sao chép bệnh án, Lâm Ỷ Miên suy nghĩ một chút rồi hỏi nàng: "Buổi chiều có việc gì không?"
Trăn Trăn kinh ngạc ngẩng đầu: "Không, không có việc gì..."
Lâm Ỷ Miên: "Em có muốn đi dự... tiệc sinh nhật của tôi không?"
Trăn Trăn: "!!!"
Trăn Trăn đột nhiên đứng dậy cúi đầu: "Lâm lão sư sinh nhật vui vẻ!!! Được, được a, tôi đi tôi đi."
"Ừm, cảm ơn." Lâm Ỷ Miên cười nói, "Tôi sẽ gửi thời gian cùng địa chỉ cho em, không cần quà, kẹo lần trước em tặng tôi khá ngon, không biết còn có thể mua được hay không."
Trăn Trăn: "Có thể có thể có thể, ở ngay dưới lầu nhà tôi."
Lâm Ỷ Miên: "Được, gặp lại sau."
Sau khi rời khỏi phòng khám, Lâm Ỷ Miên không mời ai khác nữa.
Những người cô có thể gọi là bằng hữu ở thành phố S về cơ bản là đồng nghiệp đã từng có mối quan hệ công việc. Bọn họ đều là bác sĩ hoặc lãnh đạo, những người đó có rất nhiều khí tràng, mời họ đừng nói là Hứa Nguyệt Lượng câu nệ, ngay cả tính cách hoạt bát như khỉ của Hoàng Tiểu Nghệ cũng phải không thoải mái.
Nhưng nếu chỉ có Hoàng Tiểu Nghệ và Lạc Phúc Thủy thì có vẻ ít trang trọng hơn.
Hứa Nguyệt Lượng hỏi cô sẽ có bao nhiêu bằng hữu, có lẽ nàng rất mong được gặp bằng hữu của cô.
Bằng hữu chính là tấm gương, là đối ngoại mở rộng ra thế giới bên ngoài. Khi Lâm Ỷ Miên được Hứa Nguyệt Lượng mạnh dạn nhận là người thân và bằng hữu của nàng trong phòng live, cô cảm thấy thoải mái cùng ngọt ngào, hy vọng Hứa Nguyệt Lượng cũng sẽ chậm rãi nhận được.
Trăn Trăn là một ứng cử viên tốt, nàng đơn thuần lại thiện lương, không có tính công kích, nàng cũng biết Hứa Nguyệt Lượng.
Ít nhất vào lúc này, khi Trăn Trăn muốn đoán xem đối tượng của cô là ai, nàng nhất định sẽ nghĩ tới Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên hy vọng nàng sẽ nghĩ tới Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên cũng đến trước để hướng dẫn công tác chuẩn bị.
Dưới giám sát của Hoàng Tiểu Nghệ, Lạc Phúc Thủy đã sớm chuẩn bị đồ uống và một số món ăn.
Lâm Ỷ Miên vừa lúc nếm thử, rất hài lòng.
Hoàng Tiểu Nghệ chỉ cho cô xem môi trường: "Chúng ta chỉ có vài người, chơi dư dả a. Sân sau là tiệc nướng, thỏ bị nhốt trong rừng cây bên cạnh, nếu trời lạnh thì vào trong lều có rạp karaoke riêng, bên kia có mấy lều, có thể ngủ ngay tại chỗ không cần về. Tớ nói với cậu trước, đây là lần đầu kinh doanh, mọi thứ đều mới, mức giá mà Lạc lão bản đưa ra cho chúng ta thực sự là chiếc khấu thân tình ……"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Đến chỗ Lạc lão bản không tồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ là ai chứ, tớ rất hòa thuận với phú bà."
Lâm Ỷ Miên: "Trang trí trong phòng đơn giản một chút."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Chúng ta đang theo phong cách đơn giản tươi mới, đặc biệt là để chụp ảnh..."
Lâm Ỷ Miên: "Cũng cần long trọng một chút."
Hoàng Tiểu Nghệ: "??? Không nghĩ tới cậu lại có loại theo đuổi mở sinh nhật long trọng như vậy."
Lâm Ỷ Miên chỉ về phía nàng: "Thêm hoa nữa, nơi này vừa vặn đặt một quầy hoa."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Nơi này đặt một cái thảm, hai bên tay vịn cũng trang trí hoa."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Có thể dùng hoa màu hồng và trắng, tự nhiên, lãng mạn, rất phù hợp với Nguyệt Lượng."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ "Hay là tôi chuẩn bị thêm hai chiếc váy cưới cho ngài? Tôi sẽ nắm tay Nguyệt Lượng đi trên thảm đỏ về phía ngài, sau đó Lạc Phúc Thủy sẽ mang hai người nói yes i do?"
Lâm Ỷ Miên bật cười: "Cũng không phải là không thể, hai ngày trước tớ xem hôm nay cũng là ngày lành..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Dừng lại dừng lại đi, cậu thật là cười chết tớ. Còn chưa chính thức yêu đương lại giống như người ngốc."
Lâm Ỷ Miên nhìn bóng cây che phủ bên ngoài cửa sổ: "Tớ cảm thấy đã sớm bắt đầu rồi..."
Hoàng Tiểu Nghệ tiếp nhận rất thuận lợi: "Ngay từ giây đầu tiên hai người gặp nhau chứ gì..."
"Ừm." Lâm Ỷ Miên nói, "Ngay từ giây đầu tiên bọn tớ gặp nhau."
"Ai u-" Hoàng Tiểu Nghệ xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Im lặng một lúc, vẫn rất cảm khái: "Không nghĩ tới cậu với Nguyệt Lượng lại có ngày này a. Lần đầu nhận quà cậu không vui, còn hung hăng hỏi có phải tớ đã nhét vào trong hộc bàn của cậu hay không."
Lâm Ỷ Miên: "Sau đó sau đó tớ đã biết Nguyệt Lượng nhét sao."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sau đó biết liền cuồng rình coi."
Lâm Ỷ Miên: "Hẳn là em ấy cũng rình tớ theo cách tương tự."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ai u ~~~~ Nhưng tớ cũng nghĩ vậy."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Giá như lúc đó Nguyệt Lượng lớn gan một chút, cậu ôn nhu một chút thì tốt rồi, như vậy sẽ không có hiểu lầm, sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy, Nguyệt Lượng cũng sẽ không kéo vị ca ca kia ra, làm cậu thương tâm lâu như vậy…”
Lâm Ỷ Miên: "Bây giờ cũng khá tốt."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu còn chưa hỏi cô ấy chuyện này sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Tương lai còn dài, về sau chậm rãi hỏi."
Tương lai còn dài.
Lâm Ỷ Miên không chút vội vàng.
Hiện tại từng phút từng giây ở bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng đều khiến cô cảm thấy thỏa mãn, cho dù là chờ đợi cũng đều giống như caramen, ngọt ngào như trong dự đoán.
Cô chờ cho đến khi mặt trời lặn, hoa đã được trang trí, bằng hữu đã đến, tiểu công chúa của cô ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Ỷ Miên đi lên đón nàng, mặc kệ Trăn Trăn đang ở bên cạnh trừng mắt kinh ngạc nhìn cô, cô dang hai tay ra, ôm Hứa Nguyệt Lượng một cái thật chặt.
"Sinh nhật vui vẻ~" Hứa Nguyệt Lượng nói.
Lâm Ỷ Miên ôm lấy vòng eo thon gầy của nàng, cọ vào má nàng: "Cùng Nguyệt Lượng, mỗi ngày đều vui vẻ."