Lâm Ỷ Miên ném xuống một bàn cơm, đứng dậy đến phòng quần áo.
Khi cô thay quần áo đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Nghệ gọi cô, từ từ nhàn nhã nhấp một ngụm mì, nói buổi trưa nghe không đủ, cho nên hiện tại lại muốn nghe.
Trong lòng Lâm Ỷ Miên nhảy nhót, làm tất cả những gì mà cô nghĩ đời này sẽ không làm, “Hiện tại tớ chuẩn bị đến nhà Nguyệt Lượng.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào!!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Tớ xuống thang máy."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại kích động như vậy? Không phải đã hẹn ngày mai gặp sao? Đêm nay đợi không được sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ngày mai là ngày mai, hôm nay còn không đủ."
Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ một hồi, sau đó cười nói: "Ngọa tào mặt tớ đỏ..."
Lâm Ỷ Miên không biết mình đang làm gì, khi xuống gara ngồi vào xe, cô đeo tai nghe: "Nguyệt Lượng viết thư cho tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào ngọa tào lại viết thư!!! Là thư ý tứ kia sao!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Sửa chút ngữ khí đi, nghe đau đầu."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Trời ơi, chẳng lẽ Lâm Ỷ Miên nữ sĩ lại nhận được thư tình ngọt ngào từ Nguyệt Lượng sao? Tớ thề, kia nhất định là bức thư tình đáng yêu nhất mà tớ từng thấy~~~"
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, đầu ngón tay gõ vào vô lăng: "Đúng vậy."
Cô dừng một chút, mới thận trọng bổ sung: "Nhưng không thể gọi là thư tình, dù sao cũng không viết ra lời trắng trợn nào, giống như trước kia vậy......"
"Thích khen tớ vài câu, hỏi tớ vài câu, viết về thời tiết, viết về tâm tình của tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Chậc chậc, tớ đã sớm nói, anh trai kia căn bản không tồn tại, hơn 200 bức thư tình của cậu đều là Nguyệt Lượng viết."
Lâm Ỷ Miên không khống chế được khóe môi giương lên, loại vui sướng này đến từ trái tim tràn ngập khắp cơ thể cô.
"Có thể," cô trả lời, "Rất giống."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Không phải có thể, là rất chắc chắn. Nam nhân nào có thể viết ra bức thư đáng yêu như vậy, chỉ có một cô gái, chỉ có một cô gái ngọt ngào như Nguyệt Lượng."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ thử nói: "Giờ cậu đi qua là... hỏi chuyện này sao?"
Câu trả lời của Lâm Ỷ Miên rất rõ ràng: "Không có."
Trong lòng cô có cảm giác rất rõ ràng hiện tại không phải lúc nói về quá khứ.
“Chúng ta đang phát triển rất tốt.” Lâm Ỷ Miên nói, “Nguyệt Lượng chưa từng nhắc đến quá khứ, lúc này tớ không muốn mắc sai lầm”.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cũng đúng ha, lúc đó nhỏ như vậy, có thể bản thân cô ấy cũng không rõ lắm. Chờ hai người ở bên nhau nhớ về quá khứ cũng coi như là tình thú."
Những chữ "ở bên nhau" và "tình thú" liền chạm vào vui sướng của Lâm Ỷ Miên, trong giọng nói mang theo ý cười: "Ừm ~"
Hoàng Tiểu Nghệ vui vẻ tiếp tục ăn mì: "Không phải tớ đã nói, yêu đương thật sự có khác, hiện tại cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ cảm thấy cậu ôn nhu như nước, tớ thật sự cảm tạ Nguyệt Lượng đã hòa tan tảng băng vạn năm a... tớ cao hứng, tớ thực sự rất cao hứng, tớ liền giống như mẹ vậy, đặc biệt vui mừng cho con gái cuối cùng cũng có tình yêu nga, thật không dễ dàng gì..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại: "Nhưng có một điều tớ vẫn phải nhắc một chút, mặc dù hiện tại người trẻ tuổi đối với nữ yêu nữ, nam yêu nam thấy nhiều không trách, nhưng đối với gia trưởng thì không. Cậu biết thế hệ trước mà, rất khó vặn suy nghĩ của bọn họ, cậu đã bao giờ cân nhắc tiếp theo phải làm gì chưa?"
Lâm Ỷ Miên: "Tớ đã suy xét rồi, nhưng không phải vấn đề này."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cái gì?"
Lâm Ỷ Miên: "Suy xét hai chúng tớ mua nhà ở đâu, muốn ra nước ngoài lãnh chứng hay không".
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Lâm Ỷ Miên: "Đến lúc đó tớ sẽ mời cậu tham dự."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Lâm Ỷ Miên: "Có phải nên chuẩn bị hai phù dâu không?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Thôi thôi thôi, tớ thật không hiểu được, tớ không nên hỏi một câu ngu ngốc như vậy, cậu là ai a, trong nhà cậu có từng ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu hay không vậy."
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Cậu nói đúng."
Hai người hàn huyên một đường, phần lớn thời gian là Hoàng Tiểu Nghệ nói.
Nói lại cảm thán, lại tinh tế lôi ra một ít chi tiết của hai người lúc trước, này làm Lâm Ỷ Miên cực kỳ hài lòng.
Giống như những câu chuyện ngọt ngào xảy ra giữa cô và Hứa Nguyệt Lượng là thành tựu vĩ đại của nàng vậy.
Trời vẫn mưa nên đường có chút tắc.
Khi xe đến gần nhà Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên tự nhiên điều khiển xe vào bãi đậu trước đó.
Lúc trước đến đây, cô đã chuẩn bị một đống đồ ăn cho Hứa Nguyệt Lượng, chỉ hy vọng được gặp nàng một mặt, cho nàng ăn một lần.
Hiện tại, cô tay không mà đến, nhưng cô muốn nhiều hơn trước.
“Cậu tới rồi sao?” Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên nói, “Ai u...”
Lâm Ỷ Miên: "Vừa mới tới, sao vậy?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Nguyệt Lượng mở live, live buổi tối bắt đầu rồi."
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn thời gian, quả nhiên, Hứa Nguyệt Lượng đã live đúng giờ.
“Muốn đi hồng nhan họa thủy, làm quân vương bất tảo triều sao?” Hoàng Tiểu Nghệ cười ha hả, “Tớ muốn xem Nguyệt Lượng biểu diễn một màn liền muốn ngừng live hay không.”
"Sẽ không." Lâm Ỷ Miên dập lửa, "Đừng quấy rầy công việc của em ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Người đều đã tới rồi, muốn chờ mấy tiếng sao?"
“Lại không phải chưa từng chờ.” Lâm Ỷ Miên nới lỏng dây an toàn, thuần thục để điện thoại vào tư thế nằm ngang, “Hơn nữa, chờ em ấy cũng rất thú vị.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ đau răng..."
Lâm Ỷ Miên: "Cúp máy đây, tớ muốn xem live."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Không phải cậu có hai cái điện thoại sao, cậu cúp máy tớ làm gì, tớ không muốn cúp máy."
Lâm Ỷ Miên: "Phải dùng tài khoản của bác sĩ Lâm."
Hoàng Tiểu Nghệ bật cười: "Hừ."
Cúp điện thoại, Lâm Ỷ Miên vào phòng live.
Khuôn mặt ngọt ngào của Hứa Nguyệt Lượng xuất hiện trên điện thoại, nàng đang đọc danh sách trên màn hình, đang ở rất gần camera.
Trong làn đạn có đám người hét lên "Con gái gần quá", "Con gái quá bạo kích", "Sao da con gái tôi tốt như vậy", Lâm Ỷ Miên thở nhẹ một hơi, nới lỏng cổ áo.
Quả thực rất gần, quả thực rất bạo kích, về phần da của Hứa Nguyệt Lượng có tốt hay không, có lẽ không ai trong phòng live hiểu rõ hơn cô.
Rất nhiều lần, cô đã lướt trên làn da đó, xúc cảm giống như nước.
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên mím môi cười.
Khóe môi cong lên, khóe mắt cũng cong cong, đột nhiên sáng ngời giống như tăng thêm độ hấp thụ ánh sáng cho toàn bộ phòng live.
Sau khi đọc hai ID cuối cùng, nàng ngồi thẳng dậy vừa sửa tóc và quần áo vừa nói cảm ơn.
Bận xong những thứ này, nàng đặt tay lên bàn, hắng giọng, sau đó nói: "Hoan nghênh 'Mộc Mộc' đến với phòng live của Tiểu Nguyệt Lượng ~~"
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên.
Hứa Nguyệt Lượng giống như nhân viên phát thanh truyền hình, tư thế thẳng, phát âm rõ ràng, ngữ khí thập phần đúng chỗ: "Xin hỏi Mộc Mộc đồng học, hiện tại bạn đang làm gì vậy? Tại sao lại chọn vào phòng live của Tiểu Nguyệt Lượng?"
Làn đạn bắt đầu có người cảm thấy có cái gì không đúng:
[Nguyệt Lượng đang làm thăm dò ý kiến sao?]
[Nguyệt Lượng đang cấp phúc lợi cho đồng học này sao?]
[Ai nha, các cô các cậu bổ khóa không đủ rồi, đây là Mộc Mộc, đại lão bản]
[Không phải loại lão bản sẽ ném tiền, mà là loại lão bản sẽ được ưu đãi]
Cuối cùng có một chút chua, Lâm Ỷ Miên đã ở trong phòng live từ lâu, rất mẫn cảm với loại ngôn luận này.
Cô không muốn gây phiền toái cho Hứa Nguyệt Lượng, cho nên chỉ đơn giản là ném hai quả pháo hoa ra.
Các hiệu ứng đặc biệt tràn ngập màn hình, "Mộc Mộc" đương nhiên không phải là đại lão bản thích tiêu tiền.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng trừng to mắt, cơ hồ bước ra khỏi màn hình: "Ai nha sao chị lại tặng quà a!! Tôi chỉ hỏi chị một chút thôi!!!"
Làn đạn hoàn toàn bùng nổ:
[Ngọa tào, đây là người quen sao?]
[Này là công nhận sao?]
[Này không quen biết tôi liền chặt đầu]
[Tôi đã nói rồi, tôi cảm thấy có cái gì không đúng mà, vừa rồi Nguyệt Lượng cười rất ngọt ngào]
[Vậy là cười 'Mộc Mọc' vào phòng live sao? Các chị em ơi tôi muốn chèo thuyển]
[Tôi cũng muốn]
[Chèo]
...
Lâm Ỷ Miên: "..."
Thực sự khác biệt.
Người xem trong phòng live của Hứa Nguyệt Lượng đã thay đổi hoàn toàn, những cô gái này căn bản không nói những lời ác ý khi đối mặt với thiên vị của Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng, chỉ là cười đã chèo, nếu nhìn thấy bức thư Hứa Nguyệt Lượng viết cho cô hôm nay, vậy sẽ kích động thành bộ dáng gì.
“Khụ.” Lâm Ỷ Miên hắng giọng vì suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Cô click vào bàn phím làn đạn, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Phản ứng của Hứa Nguyệt Lượng khá rõ ràng, nhưng phản ứng của nàng là cố ý hay vô tình, cô có chút không rõ.
Việc thừa nhận quan hệ riêng tư trước mặt rất nhiều người trong phòng live vào lúc này là hoàn toàn không cần thiết.
Thậm chí Lâm Ỷ Miên không thể nghĩ đến bất kỳ lợi ích nào khi làm như vậy.
Hứa Nguyệt Lượng không đợi được câu trả lời của cô, bắt đầu trả lời làn đạn.
Nàng không có chút do dự nào từ Lâm Ỷ Miên, khi nhìn thấy dòng chữ nói nàng đang cười với Mộc Mộc, nàng lại cười rộ lên như vậy.
Đẹp vô cùng, giống như dâu tây ngâm trong nước đường.
"Đúng là có quen biết nha~" nàng cười nói, "Là bạn trong cuộc sống thực ~~"
Đầu quả tim Lâm Ỷ Miên nhảy lên.
Làn đạn giống như tổ ong:
[Chị ấy thừa nhận rồi, chị ấy thừa nhận rồi, chị ấy thừa nhận rồi]
[Chị ấy không có chút ý tứ muốn che giấu a!!!]
[Đêm nay kích thích như vậy sao?]
[Là loại bạn nào? Nguyệt Lượng mau nói rõ đi, đừng lo lắng, tôi có rất nhiều lưu lượng]
[Nam hay nữ, tuổi tác, nghề nghiệp, lớn hơn Nguyệt Lượng của chúng ta không, mẹ của Nguyệt Lượng cảnh giác!]
"Phần còn lại không thể nói a~" Hứa Nguyệt Lượng nói, "Phần còn lại là chuyện riêng tư của Mộc Mộc~~ Mộc Mộc đang xem ~~"
Có người trong làn đạn bắt đầu đoán là bạn trai, Lâm Ỷ Miên cảm thấy bọn họ giống như đồng nghiệp trong bệnh viện của cô, không có ý tưởng mới.
Lâm Ỷ Miên bắt đầu gõ:
[Nữ]
[Bác sĩ]
[Hơn Nguyệt Lượng một tuổi]
Làn đạn:
[Ngọa tào]
[Bác sĩ x streamer, tôi chèo]
[Người ở đây đừng chèo, múa trước mặt chính chủ, thật xấu hổ a]
[Đúng vậy đúng vậy, đừng nói nhảm nữa]
...
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, đột nhiên bắt đầu dùng sức xua xua tay: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, đừng nói lung tung ~~ Không tốt lắm..."
Lâm Ỷ Miên: [Không sao]
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ.
Làn đạn:
[Cô ấy nói không sao...]
[Tôi sẽ lặng lẽ, lặng lẽ...]
[Tôi cũng lặng lẽ...]
Lâm Ỷ Miên trả lời câu hỏi trước đó của Hứa Nguyệt Lượng: [Có việc, chờ một người, xem live]
Hứa Nguyệt Lượng: "Ò ò, vậy chị nhìn thời gian đi, đừng trì hoãn công việc ~~"
Hứa Nguyệt Lượng: "Đừng tặng quà a, một cái pháo hoa rất nhiều tiền ~~~"
Hứa Nguyệt Lượng nở nụ cười: "Đến lúc đó tôi phải mời chị ăn cơm ~~~"
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi.
Làn đạn lại có khuynh hướng phát điên lên, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng chuyển đề tài.
Nàng vẫn tiếp tục công việc thường ngày, nhưng đôi mắt lại sáng hơn, thần thái no đủ hơn, còn cười nhiều hơn, nhảy xong trở về, gương mặt hồng hồng, bộ dáng luôn là e lệ ngượng ngùng.
Lâm Ỷ Miên vẫn luôn ở trong phòng live.
Qua mười giờ, Hứa Nguyệt Lượng trượt xuống màn hình máy tính, hỏi: "Mộc Mộc, sao chị vẫn còn ở đây?"
Lâm Ỷ Miên: [Công việc vẫn chưa xong]
Hứa Nguyệt Lượng: "A, vất vả rồi, chị vẫn chờ sao? Buổi tối lạnh, nên mặc dày một chút a."
Lâm Ỷ Miên chỉ đơn giản trả lời: [Ừm]
Buổi tối không chỉ lạnh, còn rất đói.
Lâm Ỷ Miên làm cơm xong, nhưng không ăn một miếng nào, đến đây còn chờ lâu như vậy.
Chuyện ngu ngốc như vậy, cô lại không cảm thấy có một chút vấn đề.
Đúng là như vậy.
Nếu vô cùng muốn gặp nàng, nên chạy về phía nàng.
Nếu muốn cẩn thận che chở nàng như vậy, nên chờ nàng.
Mãi đến cuối giờ live, Lâm Ỷ Miên mới gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Nguyệt Lượng.
- [Người tôi chờ vẫn chưa tới]
- [Vì live của em ấy vẫn chưa kết thúc]
Hứa Nguyệt Lượng đã hoàn thành bài nhảy cuối cùng, vẫy tay chào mọi người.
Sau khi màn hình live tối đen, trong lòng Lâm Ỷ Miên đếm từng giây.
Một, hai, ba……
Điện thoại của cô đổ chuông.
Lâm Ỷ Miên nhấc điện thoại lên, nữ streamer nói ở bên tai cô suốt đêm hổn hển chạy vào cuộc sống của cô: "Bác sĩ Lâm chị đang ở đâu a!!! Sao chị lại tới đây? Chị đến sao không nói với tôi!!!"
“Bãi đậu xe.” Lâm Ỷ Miên nói, “Có chút quan trọng, nhưng lại không đến mức quấy rầy công việc của em.”
"Đối diện quán cà phê sao? Tôi qua ngay!" Bên Hứa Nguyệt Lượng có một trận tiếng vang.
Lâm Ỷ Miên đẩy cửa xe ra: "Tôi đi qua."
Hứa Nguyệt Lượng vội la lên: "Tôi qua là được rồi, để tôi qua, rất nhanh. Chị có lạnh không? Đến nơi khi nào? Đói bụng không? Có mang ô không?"
Lâm Ỷ Miên đột nhiên nở nụ cười: "Thực xin lỗi, tôi quên mang vịt nhỏ của em rồi."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ai u, ngốc ~~"
Lâm Ỷ Miên: "Hai chúng ta đều ngốc, không ai nghĩ đến xe là dùng để làm gì."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên bước ra ngoài trở về xe, lái xe ra ngoài: "Em cứ xuống lầu đi, tôi đón."
Hứa Nguyệt Lượng hấp tấp đi xuống, nhẹ giọng đáp: "Vâng ~~~"
Tai nghe trở lại im lặng, xe rời khỏi bãi đậu xe, trong nửa phút, Lâm Ỷ Miên liền có thể nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng cô vẫn không nhịn lòng được mà hỏi nàng qua điện thoại: "Em không định hỏi tôi rốt cuộc là có chuyện gì sao?"
Hứa Nguyệt Lượng mềm mại thuận theo: "Chuyện gì a~"
Lâm Ỷ Miên cười nói, "Đứng trước mặt em, nhìn vào mắt em, trả lời thư của em."