Mùa đông năm đó, tuyết rơi dày.
Ta đã nặn vài quả cầu tuyết bỏ vào lòng chàng, rồi chính ta cũng nặn vài quả để chơi ném tuyết với chàng.
Chàng chơi rất vui, gò má đỏ ửng.
Khi trở về phòng, sau khi tắm xong, chàng còn cẩn thận lau khô tóc cho ta, vừa làm vừa nói cười.
Nhưng đêm ấy, chàng lại tự đẩy xe lăn, kéo tấm thân tàn tạ của mình, lao xuống hồ sen.
Những chú cá chép trong hồ bị hoảng sợ, nhảy vọt lên mặt nước, những đài sen khô đã từ lâu cũng bị chàng bẻ gãy hết.
Lúc đó ta mới biết, Hạ Yến đã lừa dối ta.
Chàng chẳng hề vui vẻ chút nào.
24
Hạ Yến không chết.
Khi được cứu lên bờ, gương mặt chàng tái nhợt như tờ giấy.
Ta nắm lấy tay chàng, trong nước mắt hỏi liên tục: “Tại sao chàng lại làm thế? Chàng không quan tâm đến ta nữa sao?”
Nhưng Hạ Yến chỉ nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.
Ta nhìn thấy giọt nước mắt của chàng.
Chính từ giọt nước mắt đó, ta mới hiểu được nỗi đau của chàng.
Dù Hạ Yến là người ôn hòa, nhưng bản chất lại rất kiên cường.
Chàng cũng giống Hạ tướng quân cha chàng, có thể bán nhà, bán đất nhưng không bán nước, có thể đổ mồ hôi, đổ máu nhưng không bao giờ đổ lệ.
Chúng ta đã quen biết nhau gần hai mươi năm, ta chưa bao giờ thấy chàng khóc, chưa một lần nào.
Nhưng giờ đây, chàng đã mất đi đôi mắt, không thể đi lại.
Từ một thiếu niên hăng hái, tràn đầy ý chí như châu như ngọc, ta vậy mà lại có thể thật sự tin rằng, chàng đã cam lòng chấp nhận con người của ban thân lúc này.
Giọt nước mắt của chàng như lưỡi dao sắc nhọn, cắt ngang qua cổ họng ta.
Những lời van xin của ta đều đè nén lại trong lòng.
Ta cảm thấy một nỗi sợ hãi không lời dâng lên trong lòng, sợ Hạ Yến sẽ nghĩ quẩn, vậy nên ta hầu như không rời chàng nửa bước.
Ngay cả khi ngủ, ta cũng không dám.
Sau một thời gian, ta cũng kiệt sức, gầy đi không ít.
Khi ca ca biết tin, liền lập tức đến phủ công chúa.
Ca ca đẩy ta ra khỏi phòng, nói chuyện với Hạ Yến rất lâu.
Ta lo lắng, đứng bên ngoài không dám rời đi.
Nhưng dường như hai người không hề nổi giận, cuộc nói chuyện kết thúc một cách bình thản.
Khi ca ca bước ra khỏi phòng, thậm chí còn có lòng chỉnh lại cổ áo cho ta.
“Dù sao muội cũng là công chúa, nên chú ý dáng vẻ của mình.”
“Nếu Hạ Yến còn khiến muội buồn, cứ đến tìm ca ca, rõ chưa?”
Ta kiễng chân nhìn vào trong phòng.
“Ca ca, huynh không đánh chàng đấy chứ?”
Ca ca hiếm khi trừng mắt.
“Đánh rồi đấy, gần chết luôn, vào mà xem, nhanh còn kịp nhặt xác.”
“…”
25
Ta bước vào phòng, khẽ gọi “Hạ Yến.”
Chàng đáp lại và hỏi: “Công chúa, nàng có thể đến trước mặt ta không?”
Tất nhiên là được!
Ta nhanh chóng tiến đến bên chàng, khẽ chọc ngón tay vào tay chàng.
Ta háo hức nhìn chàng, chờ đợi những lời chàng nói.
Nhưng Hạ Yến không nói gì, chỉ lần mò tìm đến sau gáy ta, nâng khuôn mặt ta lên, hôn lên.
Khi ta gần như không thể thở được nữa, chàng mới buông ra.
Chàng hỏi: “Ngày hôm đó trở về, ta đã nói ‘xin lỗi’ với nàng. Nàng có nghĩ ta thật xấu xa không? Khiến nàng lo lắng bấy lâu, rồi chỉ xin lỗi một câu cho qua chuyện.”
Ta lắc đầu.
Thực ra hôm đó ta chẳng nghĩ nhiều như vậy, khi nhìn thấy Hạ Yến trong tình trạng đó, ta vừa vui mừng vì chàng đã trở về, vừa đau xót cho những vết thương trên người chàng.
Cảm xúc xáo trộn, ta gần như không thể nhớ rõ chàng đã nói gì.
Hạ Yến đặt bàn tay lên má ta, dùng mu bàn tay khẽ.
“Bây giờ ta đã hiểu, ‘xin lỗi’ chẳng có ý nghĩa gì, mà ‘không để bản thân có lỗi’ cũng không có gì khó.”
Chàng thở dài, giống như đang tự nói với chính mình.
“Ta không làm tròn bổn phận chút nào, lúc nào cũng cần người khác nhắc nhở.”
Tâm trạng của Hạ Yến rất bình thản, ta biết, chàng đã không còn ý định tìm đến cái chết nữa.
Ca ca đã nói gì với chàng, không còn quan trọng.
Điều quan trọng là ca ca của ta, chắc chắn là một thiên tài!
—
Sau đó, Hạ Yến ở bên ta thêm ba năm.
Tâm bệnh của chàng quá nặng, đôi chân càng ngày càng tệ, cuối cùng khiến cơ thể chàng suy kiệt hoàn toàn.
Ngày Hạ Yến ra đi, gió thu hiu hắt, cây cỏ xơ xác.
Chàng nhẹ nhàng lau khô nước mắt của ta, nói chàng đã nợ ta quá nhiều.
“Tiểu Nghi, nếu có kiếp sau, ta sẽ dốc hết lòng mình, chỉ dành cho một mình nàng.”
Sau đó, giữa âm thanh ảm đạm của khu vườn mùa thu, chàng khép lại đôi mắt.
Cả đời Hạ Yến khắc kỷ giữ lễ, từ trước đến giờ chỉ gọi ta là “công chúa.”
Chỉ đến lúc sắp lìa đời, chàng mới không nỡ gọi ta một tiếng “Tiểu Nghi.”
Không lâu sau khi Hạ Yến ra đi, Hoàng gia gia cũng mất.
Rồi đến phụ hoàng, mẫu hậu.
Cuối cùng là ca ca.
Ca ca băng hà ngay trong Ngự thư phòng, khi vẫn còn đang phê duyệt tấu sớ.
Lúc trời sáng, tổng quản thái giám đến gọi ca ca, mới phát hiện huynh ấy đã gục xuống bàn, đi rồi.
Trên bàn, bản tấu sớ mà ca ca vừa phê duyệt là về vấn đề xử lý quan lại tham nhũng quân lương.
Một chữ “trảm” thật to, cứng cỏi, dứt khoát.
Những người thân yêu nhất trong đời, từng người từng người, đều lần lượt rời xa ta.
Ta là công chúa, từ nhỏ đã sống trong vinh hoa phú quý.
Không ngờ rằng, cuối cùng lại là người mất đi tất cả, sống cô độc đến cuối đời.
—
26
Gió xuân đầu mùa vẫn còn lạnh.
Bùi Yến ngồi trước mộ ta, nhóm lửa sưởi ấm, rồi hắt xì một cái thật to.
Ta: “…”
Đúng là cái tên phá hỏng bầu không khí.
Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ nói với hắn thân phận của mình, chỉ kể cho hắn nghe một vài chuyện quan trọng.
Bùi Yến nghe, gương mặt anh tuấn nhăn nhó, lộ ra vẻ buồn bã.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, chưa bao giờ ta cảm nhận được rõ ràng và sâu sắc như lúc này.
Bùi Yến không phải là Hạ Yến.
Bùi Yến giống như cánh diều giấy mà huynh ta tặng hồi nhỏ.
Dù nó có giống hệt cánh diều hỏng trước đó, thì vẫn không phải cùng một cái.
Dù sao cũng không giống.
Thực ra ta có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng kiếp trước, Hạ Yến quá đau khổ, ta không nỡ nói.
Còn kiếp này, Bùi Yến dù có nghe cũng chẳng thể hiểu được, ta cũng không thể nói.
Ta chỉ có thể dùng một giọng người không ra người, mà không ra ma rời khỏi lăng mộ công chúa mà trêu đùa Bùi Yến.
“Thầy của ngươi chẳng phải đã đưa tiền cho ngươi rồi sao? Nếu ngươi thực sự buồn, chúng ta cùng tiêu hết số tiền của ngươi nhé.”
“Đến tiệm làm đồ mã, bảo họ làm cho ta một chiếc xe ngựa thật sang trọng.”
Bùi Yến: “Hả?”
“Bỗng dưng cảm thấy chẳng buồn chút nào nữa rồi.”
Ta cười khúc khích: “Nỗi buồn của ngươi thật là rẻ quá.”
27
Sau khi trở về từ lăng mộ của ta, Bùi Yến bắt đầu chăm chỉ ôn tập bài vở.
Một khi đã chú tâm vào việc học, hắn rất chuyên tâm.
Ta biết khoa cử đối với văn nhân quan trọng như thế nào, vậy nên cũng cố gắng không làm phiền hắn.
Không sao đâu, nếu thật sự quá buồn chán, ta có thể tự tìm một chỗ nào đó để treo cổ.
Bùi Yến liên tục học đến khuya nhiều ngày liền, cuối cùng một hôm cũng không chịu nổi nữa.
Hắn gục đầu lên bàn mà ngủ thiếp đi.
Hơi thở đều đặn ổn định.
Rõ ràng, hắn đã ngủ được một lúc rồi.
Ta lượn qua gọi tên hắn, rồi lấy tay nhéo nhéo má, nghịch lông mi của hắn.
Nhưng hắn vẫn không hề tỉnh lại.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ khen rằng hắn ngủ thật bình yên.
Không còn cách nào khác, ta đành đưa hắn lên giường.
Sau đó, ta thu xếp lại sách vở, sắp xếp gọn gàng trên bàn, rửa sạch bút mực để hắn có thể dùng vào lần tiếp theo.
Mọi việc xong xuôi, ta ngồi trên bậu cửa sổ, tựa lưng vào khung cửa.
Lắng nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên trời.
—
28
Sáng hôm sau, khi Bùi Yến tỉnh dậy, trời đã sáng.
Ta vẫn còn đang nhìn những chồi non trên cành cây ngoài cửa sổ, thì nghe thấy tiếng của hắn vang lên từ phía sau.
“Ánh nắng sắp chiếu vào rồi.”
Ta “ồ” một tiếng, rồi lùi ra khỏi cửa sổ.
Bùi Yến chỉ vào bàn học nói: “Cảm ơn nàng, đêm qua đã giúp ta sắp xếp.”
Ta vẫy tay thản nhiên: “Có gì đâu, ngươi cũng đã giúp ta rất nhiều mà. Nếu không có ngươi, ta cũng chẳng thể đi dạo quanh mộ bản thân được.”
Bùi Yến cười nhẹ, không nói gì.
Hắn lại tiếp tục đọc sách như thường ngày, còn ta thì ngồi trên ghế nhìn hắn như mọi khi.
Nhưng hôm nay, không biết hắn gặp phải vấn đề gì, mà quyển sách mở ra thật lâu vẫn chưa lật sang trang kế tiếp.
Trông thật ngốc nghếch.
Ta lượn lờ đến trước mặt hắn.
“Này, nghĩ gì mà ngây ra thế?”
Vừa dứt lời, Bùi Yến giật mình hét lên “A” rồi bật dậy khỏi ghế.
Do cử động quá nhanh, hắn còn làm rơi bút xuống đất.
Ta mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Không phải chứ, ngươi như này giả lắm đó.
Chẳng phải đã gặp ma từ lâu rồi sao…
Bùi Yến cũng nhanh chóng nhận ra bản thân lỡ tay, bèn khẽ ho hai tiếng.
“Ta… hôm nay trạng thái không tốt, có lẽ là do mấy hôm trước quá mệt mỏi. Nàng yên tĩnh chút đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!