Quản gia Lâm nhanh chóng đi đến đỡ cô dậy rồi giúp cô ngồi lên ghế.
_ Có chuyện gì với con vậy?
Hàn Ân Ly kể mọi chuyện cho bà, nghe xong quản gia Lâm không khỏi tức giận nhưng chỉ biết bất lực không làm được gì.
_ Thật là quá quắt mà
_ Nhưng mà bác Lâm, ban nãy bác có nhắc đến Ông nội đúng không ạ?
Suýt chút nữa là bà quên mất nói cho Hàn Ân Ly biết.
_ Ừm, hai ngày nữa Mặc lão gia gia đến đây thăm con đấy
_ Thật ạ
Hai mắt cô sáng lên khi biết được Mặc lão gia gia gần đến thăm, quả thật ông ấy rất yêu thương cô không khác gì quản gia Lâm yêu thương cô vậy, nên Hàn Ân Ly rất quý trọng ông.
...
Đúng lời hẹn của Hàn phu nhân là phải có mặt tại sân bay khoảng ba giờ chiều, vì là mùa đông se lạnh nên Hàn Ân Ly đơn giản mặc áo phông trắng và quần ống suông cạp cao, bên ngoài kèm áo khoác măng tô dáng dài có dây buộc eo, cô cầm túi xách lên nhanh chóng bắt xe đến sân bay.
Lúc cô vừa đến sân bay thì ngay lập tức bị cảnh tượng gia đình tương phùng khiến cô chạnh lòng, cô cũng rất muốn đi đến bên họ muốn chung vui cùng họ.
Hàn Tuyết Nhàn tinh mắt thấy cô liền nhếch môi dương dương đắc ý, cô ta còn cố tình vẫy tay gọi lớn tên cô.
_ Hàn Ân Ly, chị đến rồi sao? Chị mau lại đây để em ôm một cái
Hàn Ân Ly rất không hài lòng mấy cách nói của cô ta nhưng vì cương vị là chị gái nên cô chỉ đành khẽ gật đầu rồi đi đến chỗ ba người họ, Hàn phu nhân vừa thấy cô liền không thuận mắt, miệng bắt đầu châm chọc.
_ Quá quắt rồi, cô không thèm xem trọng lời hẹn của tôi còn cả gan đến trễ, sao cô không ở nhà nằm ngủ luôn đi, còn đến đây chi nữa?
Khẽ bấu chặt tay, Hàn Ân Ly cố nén cơn uất nghẹn vào trong lòng mà trả lời bà ta.
_ Không phải đâu mẹ, con bị kẹt xe nên không có ý đến muộn
Hàn phu nhân còn muốn mắng cho cô một trận nhưng vì bị Hàn lão gia ngăn cản, Hàn Tuyết Nhàn nhìn thấy một màn này không khỏi cười thầm, cô ta còn giở trò tốt bụng nói với cô.
_ Chị đừng để bụng lời nói của mẹ, Tại thấy chị đến hơi lâu nên trong người có chút khó chịu thôi, mong chị thông cảm cho mẹ nhé
Dứt lời, cô ta uyển chuyển bước đến gần cô khẽ đưa tay chạm nhẹ lên vai cô vỗ vỗ, Hàn Ân Ly nhướng mày khó chịu hất tay cô ta ra. Thấy con gái cưng của mình bị cô đối xử như vậy khiến Hàn phu nhân tức giận không thôi, bà ta chanh chua mắng nhiếc cô.
_ Cô hành xử với em gái mình như thế đó hả? con bé đàng hoàng tử tế nói chuyện với cô vậy mà cô còn...
_ Bà có thôi đi không hả, ở đây là sân bay chứ không phải ở nhà, bà không cần mặt mũi nữa nhưng tôi tôi cần. Đúng là quá mất mặt! hừ
Cảm thấy vợ mình quả chanh chua mắng chửi người khác không thèm ngó ngàng đến chung quanh, Hàn lão gia vừa xấu hổ vừa tức giận nên nhất thời quát bà ta.
Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng sau đó quay người rời đi, Hàn phu nhân thấy thế cũng đi theo nhưng trước khi đi bà ta còn không quên lườm quýt cô một cái rõ ghét.
Duy chỉ cô và Hàn Tuyết Nhàn đứng đối diện với nhau, cô ta khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.
_ Chị cũng nên đi về trước đi chứ nếu không một lát nữa chị sẽ phải đau lòng đấy
Hàn Ân Ly nhướng mày khó hiểu, ý của cô ta là có ý gì đây?
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của cô càng khiến cho cô ta thêm đắc ý hơn, ánh mắt Hàn Tuyết Nhàn đảo quanh một vòng nhanh chóng bắt gặp một người đàn ông đang dần tiến về phía cô ta, khoé môi cô ta dương cao.
_ Chị quay lưng nhìn xem ai đang đến?
Hàn Ân Ly nghi hoặc nhìn cô ta sau đó từ từ quay người lại nhìn, hai mắt cô mở trừng ra nhìn người đàn ông kia, là Mặc Hàn Phong, Anh đến đây để đón Hàn Tuyết Nhàn ư?
Toàn thân cô hoàn toàn chết lặng khi thấy hình ảnh Mặc Hàn Phong luôn ân cần với Hàn Tuyết Nhàn, cô bất lực nhìn hai người họ vui vẻ mà chẳng làm được gì. Ngay từ đầu đến đây anh không hề nhìn cô lấy một cái dù là nửa con mắt, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô càng khiến Hàn Tuyết Nhàn thích thú.
_ Chúng ta đi thôi, đưa vali đây Tôi cầm giúp cho
Hàn Tuyết Nhàn nở nụ cười thân thiện sau đó đưa vali của mình cho Mặc Hàn Phong, hai người nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Nhìn bóng lưng của hai người họ dần rời đi khiến trái tim Hàn Ân Ly đau quặn thắt, không trụ được cô liền ngồi xổm xuống úp mặt vào đầu gối bắt đầu khóc nức nở.
Bỗng dưng một bàn tay thon dài khẽ chìa ra xoa đầu cô, Hàn Ân Ly nhất thời ngừng khóc hẳn sau đó ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông với vóc dáng thư sinh nhưng lại rất quen thuộc với cô, không ngần ngại ôm chầm lấy người đàn ông kia rồi lần nữa òa khóc nức nở.
_ Âu Dương Phàm..huhu...
Nhìn thấy nước mắt của cô khiến Âu Dương Phàm đau quặn thắt, khẽ ôm chặt lấy cô vào lòng. Không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt khóc của cô khiến anh ta lại liên tưởng đến em gái mất tích của mình.
_ Ngoan, nín nào! Anh đưa em đi ăn để giải tỏa cơn buồn bực
Hàn Ân Ly ngoan ngoãn gật đầu cùng Âu Dương Phàm rời khỏi sân bay, anh đưa cô đến một nhà hàng khá là sang trọng. Cô mỗi khi đến nhà hàng sang trọng sẽ lập tức từ chối ngay nhưng vì không có tâm trạng nên mặc kệ tất cả.
Nhưng điều cô không ngờ đến lại bắt gặp Mặc Hàn Phong và Hàn Tuyết Nhàn đang cùng nhau vui vẻ ăn cơm, gương mặt cô thoáng chốc trùng xuống. Đột nhiên cô lại nghe giọng nói trầm ấm của Âu Dương Phàm.
_ Ân Ly, em có thể làm em gái của anh được không?