Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi


Hoàng Quý nhân mang theo Thư Ngữ về Lạc Nhật hiên, nàng đứng dưới hành lang nhìn chim sẻ đang bay vòng quanh trong vườn.
 
Thư Ngữ cảm thấy chủ tử nhà mình đã đứng yên quá lâu, không nhịn được mà mở miệng: "Tiểu chủ, ngoài này có gió, người vẫn nên về phòng nghỉ ngơi một lát đi ạ."
 
Hoàng Quý nhân hờ hững cười: "Không sao, ta đứng đây một lúc nữa."

 
"Tiểu chủ đang nghĩ đến Chiêu Dương cung sao?" Thư Sách hỏi.
 
Hoàng Quý nhân khẽ gật đầu: "Ta đang nghĩ đến Hi Tu nghi, nghĩ xem rốt cuộc nàng là dạng người gì? Tiến cung một năm, cũng đã lên từ nhị phẩm, đây là thứ yếu, quan trọng là nàng còn mang thai hoàng tự. Phi tần địa vị cao trong cung e là chỉ có nàng có khả năng sinh ra hoàng tự nhất."
 
Thư Ngữ nhíu mày: "Tiểu chủ, có phải người đã quên Lệ Phi rồi không?"
 
"Chỉ sợ Lệ Phi không có phúc khí kia," Hoàng Quý nhân quay đầu nhìn Thư Ngữ: "Có đôi khi ta nghĩ, nếu như lúc đầu ta không làm vậy, hôm nay có phải ta cũng là người có địa vị cao rồi hay không?"
 
Thư Ngữ mím môi: "Tiểu chủ đừng nên nhớ lại chuyện trước kia nữa."
 
"Nghĩ lại mà thôi, nhưng ta cũng không hối hận," Hoàng Quý nhân cười cười, nét mặt ung dung: "Di nương ta đã sớm không còn nữa, đối với ta mà nói Hoàng gia đã không có ý nghĩa gì rồi. Hơn nữa nữ nhân Tôn Quý tần tâm địa rắn rết kia, nếu ta không nghĩ cách thoát khỏi nàng ta, ta còn đường sống sao? Chỉ tiếc cho Hồng Lăng, dù gì nàng cũng coi như là biểu muội của ta." Có điều âm mưu quỷ kế thuộc về Hoàng thượng, Hồng Lăng chỉ là cái giá khi nàng quy phục Hoàng thượng, cũng may bước đó nàng đã đi đúng, nếu không hôm nay nàng sẽ không còn mạng để đứng ở đây.
 
Thư Ngữ nhìn chung quang: "Tiểu chủ, sau này đừng nên nói những lời thế này nữa, tránh dẫn tới tai họa."
 

Hoàng Quý nhân ngẩng đầu nhìn về phía đông: "Núi Đông Minh lần này hẳn là sẽ rất náo nhiệt."
 
...
 
Mấy ngày nay tinh thần Thẩm Ngọc Quân có chút không yên, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra: "Trúc Vân, ngươi chi ít bạc cho Thu Cúc, để nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều thêm một chút."
 
Trúc Vũ vừa lúc đi vào nghe được những lời này của chủ tử, vội chạy lại xem: "Nương nương, người là sao vậy, có phải có chỗ nào khó chịu không?"
 
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: "Bổn cung luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra," nàng nhíu chặt chân mày: "Các ngươi có cảm giác chuyến đi núi Đông Minh lần này của Hoàng thượng có gì đó không đúng không?" Từ khi Phùng Yên Nhiên đột nhiên cho đứa bé trong bụng nàng khối mặc ngọc kia, nàng đã cảm giác chuyện này có chút khác thường.
 
Trúc Vũ, Trúc Vân nghe vậy cũng hơi ngây người.
 
Thẩm Ngọc Quân nắm tay lại: "Trúc Vân, đưa tin ra ngoài cung, hỏi xem rốt cuộc núi Đông Minh xảy ra chuyện gì?"
 
"Nương nương, trước tiên người đừng nên gấp gáp, nô tỳ đi ngay." Trúc Vân nói xong thì lập tức lui ra.
 
Chờ đến buổi tối, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân đã nhận được tin tức, đôi mắt trợn tròn: "Ngươi nói cái gì, Hoàng thượng... Hoàng thượng..." Nói đến đây, rốt cuộc nàng vẫn nghẹn lại, tiếp đó vội phân phó Trúc Vân: "Đóng cửa Chiêu Dương cung, hôm nay Thu Cúc đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, trước khi Hoàng thượng trở về, không ai được phép ra ngoài, cũng không cho bất cứ người nào đến."
 
"Nương nương, người bình tĩnh một chút," Trúc Vũ sợ tiểu chủ nhà nàng tự kéo căng bản thân.

 
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: "Không, nhất định phải nắm chặt, nhanh cho bọn họ đi làm đi," nếu Hoàng thượng thật sự muốn giết Hoài Nam vương, nàng không thể không đề phòng. Thẩm gia cũng có gài nội ứng trong cung, vậy Hoài Nam vương nhất định cũng có thể. Hiện tại Hoàng thượng ngoại trừ Đại Hoàng tử thì không có nhi tử khác, nếu nàng là người có dị tâm, vậy nàng nhất định sẽ loại trừ đứa nhỏ trong cung trước.
 
Thẩm Ngọc Quân nghĩ lại là thấy sợ, ngồi cũng ngồi không yên, xuống tháp đi ra ngoài cửa điện, nhìn cảnh trí bên trong cung Chiêu Dương: "Tiểu Đặng Tử."
 
Nghe chủ tử gọi mình, Tiểu Đặng Tử vội vã chạy tới: "Nương nương, nô tài ở đây ạ."
 
"Ngươi dẫn người giám sát chặt chẽ tường vây Chiêu Dương cung, bổn cung nhớ trong vườn có mấy bụi gai, ngươi cho người đến chặt bỏ, rải bên cạnh tường rào," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy vẫn còn ít, suy nghĩ một lát lại nói: "Lấy những trà cụ chén chung không còn dùng trong cung, đập vỡ hết rồi cắm lên tường rào."
 
"Vâng."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiểu Đặng Tử đi, lại xoay người nhìn về những nơi khác, vừa lúc Trúc Vũ đi đến: "Trúc Vũ, thời gian này ngươi chịu cực một chút, trông chừng các cửa vào cung chúng ta."
 
"Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ nhìn chằm chằm không nháy mắt," Trúc Vũ tựa như cũng nghĩ thông suốt chuyện trong đó, tất nhiên là hoàn toàn nhấc lên tinh thần phòng bị.
 
Từ sau khi Thẩm Ngọc Quân mang thai, người quan sát người của cung Chiêu Dương ngày cũng nhiều hơn. Động tác lần này của cung Chiêu Dương, đương nhiên sẽ có người chú ý tới.
 
"Ngươi nói là Chiêu Dương cung đóng hết cửa cung lại?" Thục phi nghe vậy tay bưng chung trà khựng lại một chút.
 
"Vâng, nương nương," Đại cung nữ Y Liên bên người Thục phi nói: "Không chỉ vậy, hôm nay Thu Cúc còn chọn mua không ít nguyên liệu nấu ăn."
 
Thục phi không ngồi nữa, đi tới đi lui vài vòng rồi dừng bước: "Nhất định là Hi Tu nghi đã nhận được tin tức gì, ngươi nhanh ôm Đại Hoàng tử đến đây cho bổn cung." Nàng không hề chần chừ, dù sao Thẩm gia của Hi Tu nghi cũng không phải là nhà bình thường: "Chẳng lẽ núi Đông Minh xảy ra chuyện? Không, nhất định là vậy, trong bụng Thẩm thị còn có đứa bé."
 
Thục phi càng nghĩ càng cảm thấy núi Đông Minh có khác thường, vội vàng cho người đóng cửa cung Ngọc Phù lại, nàng tự mình ôm Đại Hoàng tử đến ngủ trong phòng cung nhân, thức ăn cũng là cơm canh đạm bạc mà ngày thường không đụng đến.
 
Động tác này của hai cung cũng không hề kiêng dè, nên đương nhiên các cung khác trong cung đều nhận ra, tất cả đều học theo. Trực giác của Thẩm Ngọc Quân đúng là không sai, núi Đông Minh thật sự xảy ra chuyện, có điều Cảnh đế vẫn không hề có chuyện gì.
 
Lúc này đã là canh ba nửa đêm, bãi săn hoàng gia trên núi Đông Minh vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Chỗ ở của Cảnh đế trên núi Đông Minh - đình Tử Tiêu, bên trong là một mảnh trầm tĩnh.
 
 Cảnh đế ngồi ở chủ vị, nhìn Hoài Nam vương cả người đầy máu, tóc tai bù xù quỳ bên dưới: "Ngươi có biết tội không?"
 
Hoài Nam vương Nguyên Mạt Không, năm nay đã gần bốn mươi, lúc này chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn thẳng tắp, không hề có hơi thở của sự lụn bại: "Thần không biết."
 
"Ồ..." Cảnh đế hừ cười một tiếng: "Ngươi đúng là xương cứng cốt cứng," vừa nói hắn vừa ném một xấp chứng cứ trên bàn xuống cho Hoài Nam vương đang quỳ: "Tự ngươi nhìn đi, xem trẫm có nói oan cho ngươi không?"
 
Hoài Nam vương vẫn quỳ như trước, nhưng hắn cũng không nhặt những chứng cứ rải rác trên đất: "Nếu Hoàng thượng đã biết, cần gì phải tốn nhiều công sức tới núi Đông Minh như vậy chứ?" Thật ra hắn có liếc nhìn những chứng cứ kia, đúng là thật, lúc này rốt cuộc hắn cũng không còn khí thế, khom thắt lưng: "Thần nhận tội, tất cả mặc cho Hoàng thượng xử lý."
 
Trên mặt Cảnh đế cũng không còn nụ cười mà là vẻ lạnh lùng: "Ngươi thân là tử tôn Nguyên thị, lại bị một nữ nhân chi phối, phạm vào tội lớn ngập trời như vậy, ngươi đúng là tội đáng chết vạn lần. Hỏi trẫm tại sao lại tốn nhiều công sức như vậy, sao ngươi không nghĩ thử xem ngươi họ gì?"
 
Hoài Nam vương bị Cảnh đế quát mắt, cúi đầu nói: "Thần thẹn với tổ tông, tội đáng chết vạn lần."

 
"Diệp Thượng Nguyệt đã chết ở Từ Ân tự," Cảnh đế thấy Hoài Nam vương nghe chuyện này xong thì thân thể cứng đờ, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Trẫm không lăng trì xử tử nàng ta đã xem như là tha cho nàng ta rồi." Nếu như không phải là Diệp Thượng Nguyệt, có lẽ Hoài Nam vương vẫn sẽ làm tốt chức vương gia của hắn. Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn vô tội, nếu như trong lòng không có ý niệm kia thì há có thể vì một nữ nhân nói dăm ba câu đã sinh ra ý nghĩ không nên có.
 
Hoài Nam vương trầm mặc không nói, chỉ có nước mắt rơi xuống.
 
Cảnh đế nhìn hắn như vậy, nhếch miệng cười, đầy châm chọc nói: "Ngươi cũng không trách nàng ta, cũng đúng, nàng ta chẳng qua chỉ là ngòi nổ mà thôi."
 
Ngày hôm sau, phu phụ Hoài Nam vương săn thú vô ý rơi xuống núi Đông Minh qua đời, tin này truyền khắp kinh thành.
 
Khi Thẩm Ngọc Quân biết chuyện này thì đang dùng bữa trưa: "Ngươi nói gì, Hoài Nam vương chết rồi?" Nàng không dám tin, Hoài Nam vương cứ như vậy mà chết ở núi Đông Minh.
 
"Vâng,"
 
"Làm sao ngươi biết được?" Thẩm Ngọc Quân đột nhiên nhớ tới nàng đã đóng cửa cung: "Không phải bổn cung đã nói không cho phép ra ngoài sao?"
 
"Bẩm nương nương, ca ca của nô tài truyền tin tức vào," Tiểu Đặng Tử vội giải thích: "Hắn nói đã truyền khắp trong cung rồi."
 
Sau khi nghe xong, Thẩm Ngọc Quân ngẫm nghĩ một lát: "Vẫn như bây giờ, trước khi Hoàng thượng trở về, mọi chuyện cẩn thận là hơn."
 
...
 
Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi ngồi trên tháp, đặt tay trên bụng, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Thường ma ma đứng bên cạnh: "Nương nương, hay là người nhân cơ hội lần này mà rơi(*) đi?"
 
(*) Ý là bỏ cái thai đi.
 
Một hồi lâu sau Lệ Phi mới mở miệng: "Bổn cung nghĩ lại một chút," nàng đưa tay bưng chén tổ yến trên bàn con, uống một ngụm, lại buông xuống: "Nếu như bây giờ bổn cung để rơi, vậy chẳng phải bổn cung không tóm được gì sao?"
 
 "Nhưng thân thể của người vô cùng suy yếu, nô tỳ sợ người không chống đỡ được, sẽ ảnh hưởng tới bên trong," Thường ma ma cảm thấy nhân lúc này mà để rơi thì tốt nhất, thứ nhất là có cớ, thứ hai là Hoàng thượng không có trong cung, dễ làm việc.
 
Lệ Phi lắc đầu: "Không, bây giờ không thể rơi được, rơi mất, bổn cung sẽ lỗ vốn," đôi mắt lá liễu thoáng nhíu lại: "Bổn cung muốn nó còn hữu dụng."
 
Hai tay Thường ma ma nắm chặt vào nhau: "Nương nương phải suy nghĩ thật kỹ."
 
"Đứa con của Thẩm thị vẫn còn, nếu như sau khi bổn cung mất con mà ra tay với nàng ta thì sẽ bị người khác nghi ngờ," Lệ Phi nhếch miệng nở nụ cười: "Nếu như con của bổn cung và nàng ta cùng mất đi, ai sẽ nghi ngờ bổn cung chứ, dù sao trong cung ai cũng biết bổn cung cầu con nhiều năm như vậy, hơn nữa trước đây Hoàng thượng còn hứa cho bổn cung vị trí Quý phi."
 
Thường ma ma vẫn cảm thấy như vậy quá mạo hiểm: "Nương nương, thân thể của người..."
 

"Được rồi, ma ma đừng nói nữa," Lệ Phi chớp mắt, trên gương mặt không còn nụ cười: "Cho dù bây giờ rơi thai, thân thể bổn cung cũng đã bị tổn hại, muộn hơn một chút với bổn cung không có gì khác biệt. Dù sao lần này, ghế Quý phi và mạng của con Thẩm thị, bổn cung đều muốn." Khi nói mắt Lệ Phi hiện lên vẻ hung ác: "Nếu có thể phế Thẩm thị thì càng tốt."
 
"Lòng phòng bị của Thẩm thị rất mạnh, chỉ sợ chúng ta không dễ ra tay như vậy," Thường ma ma cũng không cho rằng Lệ Phi có thể vặn ngã được vị ở cung Chiêu Dương. Dù sao Thẩm gia tích lũy trăm năm, nội ứng trong cung chắc chắn không ít, huống hồ vị ở cung Chiêu Dương kia có tiếng là thích trốn, như vậy cơ hội ra tay đã ít lại càng thêm ít.
 
Lệ Phi cười khẩy một tiếng: "Dù có là người thông minh thì cũng có lúc hồ đồ, nàng ta có phòng bị mạnh thế nào, bổn cung cũng không tin nàng ta không có lúc sơ hở. Hơn nữa, trong cung người nhìn chằm chằm vào bổn cung và Thẩm thị không ít, nói không chừng sẽ có người giúp bổn cung một tay đó."
 
"Vậy Liên Nguyệt các thì sao," Thường ma ma biết không thể khuyên được bèn chuyển đề tài: "Bụng của Dương Thục nghi đã sắp sáu tháng, nàng ta không phải là người an phận, trước đó còn đi tìm Đức phi, nhưng Đức phi cũng không để ý đến nàng ta."
 
Lệ Phi nghĩ đến Đức phi thì cũng có chút không vui: "Nếu không phải hiện tại trong cung không có cái bụng nào dùng được, bổn cung thật sự chướng mắt Dương thị. Đức phi không cần, mới để lại cho bổn cung, sao bổn cung lại cảm thấy có chút chán ghét nhỉ?"
 
Thường ma ma thật sự không hiểu, chủ từ nhà bà và Đức phi cũng không có thâm cừu đại hận gì, sao nàng vẫn luôn muốn so với Đức phi: "Vậy bên Dương thị có cần trông chừng nữa không?"
 
Lệ Phi thở dài: "Tạm thời để xem đã, đến lúc đó nếu là nữ nhi, bổn cung sẽ đưa mẫu tử hai người cùng đi." Chỉ mong Dương thị có phúc khí, bằng không cũng đừng nên trách nàng.
 
...
 
Hôm nay là ngày thứ năm Hoàng thượng ra cung săn thú, Thẩm Ngọc Quân bấm ngón tay tính, cũng không trách nàng được, Hoàng thượng chưa trở về, nàng một khắc cũng không an tâm: "Ngày mai Hoàng thượng đã quay về," Thẩm Ngọc Quân khe khẽ thở dài: "Hy vọng Yên Nhiên cũng có thể bình an."
 
"Nương nương an tâm, Phùng Tần tiểu chủ là người tốt, nhất định có thể được ông trời bảo vệ, bình an trở về," Trúc Vũ nói.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, mỉm cười: "Chỉ hy vọng như thế," chờ Yên Nhiên về, nàng định trả khối mặc ngọc kia lại cho nàng ấy. Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu nhất định là nàng ấy biết được nguy hiểm của chuyến đi núi Minh Sơn, mới trông mong đưa khối mặc ngọc tới, cũng là một nữ nhân có đầu óc, tại sao không mở miệng nói với nàng một tiếng chứ?
 
...
 
Mà lúc này, Phùng Yên Nhiên đang ở núi Đông Minh cũng bị hù dọa, nàng nắm chặt khăn gấm trong tay: "Ngươi nói Tiêu Tần chết rồi... Chu Đức dung cũng chết," giọng nói run run.
 
Cả người Tịch Vân cũng đang run lên, nhưng cố gắng trấn định gật gật đầu: "Vâng," nàng không dám nói là nàng tận mắt nhìn thấy, nàng sợ nàng dọa chủ tử nhà nàng.
 
Phùng Yên Nhiên cảm thấy cả toàn thân mềm nhũn, hai chân cũng không nghe lời, cứ như vậy nàng ngồi bệt trên đất, cả người run rẩy: "Tịch Vân... Ta.. Ta nhớ nương ta, ta đoán ta...  không thể... không thể gặp lại bà ấy, ta..." Nàng nói đến đây thì vành mắt đã ướt: "Ta chết, nương của ta sẽ đau lòng chết mất... Dù sao... Nương ta chỉ sinh một mình ta."
 
Tịch Vân run rẩy đi tới bên cạnh chủ tử, cũng ngồi bệt xuống, ôm chủ tử nhà nàng: "Tiểu chủ đừng sợ, nô tỳ sẽ ở cùng người, chúng ta không sao đâu. Chúng ta... Chúng ta trông không đẹp," nói đến đây, Tịch Vân dừng một lát, sau đó buông Phùng Yên Nhiên ra, vội vàng chạy tới tượng Phật Phùng Yên Nhiên thờ, lấy một ít tro thấm ít nước rồi chạy về bôi lên mặt chủ tử nhà nàng: "Tiêu Tần chắc chắn là vì nàng quá xinh đẹp, mới gây chú ý." Hoài Nam vương chết rồi, nhưng những tử sĩ đó còn chưa bị thanh trừ, bên ngoài còn loạn, các nàng không thể chỉ dựa vào người khác, chính mình cũng phải vận dụng chút đầu óc.
 
Phùng Yên Nhiên vốn còn muốn ngăn lại, nhưng nghe Tịch Vân nói vậy thì để tay xuống: "Ngươi cũng bôi một chút," nàng muốn sống, cho dù cuộc sống trong cung không quá tốt, nhưng nàng vẫn muốn sống.
 
Bên đình Tử Tiêu, Cảnh đế chắp tay đứng sau bàn sách: "Tình hình trong cung thế nào?"
 
Mấy ngày nay, Lộ công công tuy là đang ở núi Đông Minh nhưng vẫn luôn nắm rõ tình hình trong cung: "Hi Tu nghi đóng cửa Chiêu Dương cung, mấy góc tường của Chiêu Dương cung đều cắm mảnh vỡ, ngoài ra nhiều chỗ còn rải bụi gai," thật đúng là mệt nàng nghĩ ra, làm cho thủ hạ gác ngầm của hắm suýt chút nữa là đổ máu: "Trong Ngọc Phù cung, Thục phi ôm Đại Hoàng tử chờ ở trong phòng cung nhân, ăn mặc cũng theo cung nhân, ngược lại Lệ Phi ở Thúy Vi cung có chút tính toán."
 
Cảnh đế xoay người lại, nhìn Tiểu Lộ Tử: "Tính toán của Lệ Phi, trẫm biết. Lòng người không thể rắn nuốt voi, tùy nàng ta đi, ngược lại trẫm muốn xem nàng ta có thể làm đến mức nào? Tiểu Lộ Tử, ngươi nói xem, nếu Lệ Phi rơi mất cái thai của nàng ta, trẫm có nên đưa vị trí Quý phi cho nàng ta không? Dù sao leo càng cao, ngã xuống mới có thể đau đến mất mạng."
 
Lộ công công không dám nhìn Hoàng thượng, thật sự là mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng thượng không được đẹp cho lắm: "Hoàng thượng người anh minh cơ trí, đã nghĩ thì chắc chắn là đúng."
 
"Hừ," Cảnh đế nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Lộ Tử, hừ cười một tiếng: "Bên phía Mộc Đức nghi thế nào?"
 
"Bẩm Hoàng thượng, Mộc Đức nghi truyền tin ra ngoài," Lộ công công tiếc hận thay nàng: "Nàng muốn gặp Trấn Quốc công."
 
"Để cho nàng ta gặp đi," trong mắt Cảnh đế toàn là giễu cợt: "Cũng để cho nàng ta hết hy vọng, trẫm đã cho Mộc gia cơ hội, đáng tiếc Trấn Quốc công không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách trẫm." Hắn là người luôn giảng đạo lý, cũng thích lễ trước rồi binh sau, nhưng đám gọi là trung thần kia, luôn nghĩ đủ các cách để tìm đường chết, buộc hắn phải ra tay thu dọn bọn họ: "Tây Ninh bá biết chuyện Chu Đức dung chưa?"

 
Nhắc tới Tây Ninh bá, Lộ công công muốn phun ra vài ngụm nước bọt: "Bẩm Hoàng thượng, Tây Ninh bá đó đúng là đồ tàn nhẫn. Nghe nói Chu Đức dung đã chết, hắn ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn có tâm tư mượn sức nô tài." Đúng là không bằng cả heo chó, khuê nữ ruột chết đi cũng không biết tìm Hoàng thượng để ầm ĩ: "Có điều Hoàng thượng, Lại bộ Thị lang Phùng Viễn Sơn cho nô tài một vạn lượng bạc, xin nô tài trông chừng Phùng Tần mấy ngày." Thật nên để cho Tây Ninh bá nhìn, người ta đây mới là người làm phụ thân.
 
"Thật à?" Cảnh đế nhìn Tiểu Lộ Tử, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng: "Ngươi có thể trông chừng sao?"
 
Lộ công công cùng sao cũng là người có năng lực: "Không không... đây nhất định là hiếu kính Hoàng thượng, nô tài cũng chỉ giữ giúp Hoàng thượng thôi."
 
Cảnh đế gật gật đầu: "Giữ đó trước đi, chờ đủ mười vạn lượng lại đưa cho trẫm," Cảnh đế hơi nhíu mày: "Ngươi nói lần này trẫm ra ngoài, có phải nên đem hết những phi tần không mang thai trong cung đi theo hay không."
 
Lộ công công đứng phía dưới, rất muốn trở mặt kinh bỉ vài lần, nhưng hắn nhịn xuống. Hoàng thượng không phải là không thiếu bạc sao, thế nào mà hắn cảm giác Hoàng thượng ôm bạc tới nghiện vậy? Đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
 
Bên ngoài khu săn thú hoàng gia ở núi Đông Minh có một rừng tử trúc, bên này ngày thường rất ít người lui tới, hôm nay vậy mà lại có tới hai người. Một người là nam tử trung nhiên khoảng bốn mươi tuổi, cao ráo thon thả, nhìn rất nho nhã, một người là phụ nhân khoảng mười sáu tuổi, cả người giấu dưới chiếc áo choàng có mũ.
 
"Phụ thân," nữ tử khụy người hành lễ với nam tử đang đứng yên chắp hai tay sau lưng. Không sai, hai người này chính là hai cha con Trấn Quốc công và Mộc Đức nghi.
 
Trấn Quốc công nhìn nữ nhi trước mặt: "Hôm nay vừa khéo vi phụ cũng muốn tìm con."
 
Mộc Vận Chỉ nhìn phụ thân trước mặt mình, không chớp mắt nói: "Phụ thân thấy kết cục của Hoài Nam vương không?"
 
Gương mặt của Trấn Quốc công hơi co rút lại, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ nghiêng người đi không nhìn Mộc Vận Chỉ nữa.
 
Mộc Vận Chỉ thấy ông ta như vậy, sắc mặt buồn bã: "Hoàng Nam vương chết rồi cũng không sao, nhưng phụ mẫu người nhà của ông ta phỏng chừng cũng không có kết quả tốt gì," nói rồi Mộc Vận Chỉ quỳ xuống: "Phụ thân, thu tay lại đi."
 
Lúc này Trấn Quốc công vứt một chiếc bình sứ nhỏ in hình hoa mai đến trước mặt Mộc Vận Chỉ: "Vì hơn ba trăm mạng người của phủ Trấn Quốc công, sau này con hồi cung, đưa cái này cho Hoàng thượng ăn." Vẫn là giọng điệu ra lệnh, không hề có ý định thu tay lại.
 
Mộc Vận Chỉ nhặt chiếc bình sứ nhỏ trên mặt đất: "Ta là thủ phạm, có thể hỏi bên trong là cái gì không? Hạc đỉnh hồng, thạch tín, hay là loại độc dược thấy máu nghẹn hầu nào khác." Không phải nàng đã sớm dự cảm được rồi sao, còn có gì để thương tâm chứ?
 
Trấn Quốc công không trả lời nàng, chỉ là lần này dứt khoát quay mặt đi.
 
"Ha ha..." Mộc Vận Chỉ cười, nước mắt rơi đầy mặt: "Phụ thân, tại sao... tại sao đến bây giờ ngài vẫn không nhìn rõ hiện thực? Hiện giờ Hoàng thượng chỉ thiếu một cái cớ mà thôi, Mộc gia sớm đã là gia súc chờ thịt rồi."
 
"Con đã biết, vậy thì giúp vi phụ lần cuối đi," Trấn Quốc công không xoay người lại, nói tiếp: "Coi như là vì tổ mẫu của con, vì mẫu thân và những huynh đệ tỷ muội kia của con, con đem..."
 
"Ha ha ha..." Mộc Vận Chỉ đã hoàn toàn mất sự ưu nhã ngày xưa: "Nực cười... Nực cười... Ông còn biết tổ mẫu, vì dã tâm của ông, ông kéo toàn bộ Mộc gia chôn cùng ông. Ông bất trung bất nghĩa bất hiếu, tổ phụ ở trên trời nhìn đó... Tổ tiên Mộc gia ở trên trời còn nhìn ông đó... Hu hu... Phụ thân... Thu tay lại đi... Chúng ta còn có... Hu hu... Chúng ta còn đường mà." Nàng đã tuyệt vọng, đang giãy giụa lần cuối.
 
"Đã không còn đường nữa rồi," Trấn Quốc công nắm chặt quả đấm sau lưng: "Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta."
 
Mộc Vận Chỉ nghe vậy không khóc nữa: "Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ông, cho nên ông muốn kéo toàn Mộc gia chôn cùng ông," giọng nói không hề nghi hoặc, mà gần như là khẳng định: "Phụ thân, ta thật sự muốn biết năm đó ông đã gạt tổ phụ như thể nào? Ông căn bản là không xứng là người làm con, người làm phụ thân, người làm thần, ông lại càng không xứng là tộc trưởng Mộc gia."
 
Trấn Quốc công vẫn luôn cắn răng, trước sau ngậm chặt miệng không trả lời.
 
"Ông đã từng nói Thẩm Lâm là người nhu nhược, nói Thẩm Lâm thẹn với tổ tiên Thẩm gia," nói đến đây Mộc Vận Chỉ lại cười, cười đến mỉa mai: "Nhưng mà trong mắt ta, Thẩm Lâm là anh hùng, là đại trượng phu, năm đó quyền thế của Thẩm gia có thể nói là như mặt trời ban trưa, nhưng giữa quyền thế và tộc nhân, ông ấy không chút do dự mà chọn tộc nhân. Hơn hai mươi năm qua, người đời ai dám nói năm đó Thẩm Lâm làm không đúng."
 
Mộc Vận Chỉ nhìn dáng vẻ thờ ơ của phụ thân mình, lớn tiếng khóc, khóc vô cùng tùy ý, khóc khoảng thời gian uống hết một chung trà, nàng mở nắp chiếc bình sứ nhỏ trong tay, đổ viên thuốc bên trong ra, bỏ thẳng vào miệng mình, nuốt xuống: "Ta không muốn trơ mắt nhìn cả Mộc gia bị tàn sát, ta chỉ có thể chọn nhắm mắt làm ngơ, đi trước một bước, ộc..." Một câu vừa mới dứt, nàng cảm giác khóe miệng có gì đó chảy xuống, đưa tay sờ một cái, nhìn xuống, một màu đỏ tươi, nàng cười, sau đó ngã xuống đất.
 
Một lát sau, Trấn Quốc công mới xoay người nhìn nàng trên đất: "Đây là do bản thân con lựa chọn, vi phụ không còn lời gì để nói." Nói xong cũng rời đi, chỉ còn lại nữ tử nằm trên đất như đang ngủ say.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!