[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 96: Tiến triển.
Nam Cung Hàn Dương đi đến trước mặt Diệp Thanh An, đưa tay chọc chọc Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trên vai cậu: "Lâu rồi không thấy nó."
"Ừm, tôi đang định nâng cấp một số linh kiện cho nó." Diệp Thanh An cũng không cản lại bàn tay đang chọc cơ giáp của Nam Cung Hàn Dương thản nhiên trả lời.
Bánh Bao Nhỏ thì dường như không thích sự động chạm của Nam Cung Hàn Dương lắm, lắc qua lắc lại né tránh.
"Không ngủ được?". Hắn lại hỏi.
"Ừm.."
Không khia giữa hai người im lặng một chút, Diệp Thanh An lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Sao anh lại ra ngoài giờ này? Cũng không ngủ được sao?".
Nam Cung Hàn Dương lắc đầu, từ không gian khí lấy ra cơ giáp của mình: "Không phải cậu nói muốn đặt tên khác cho nó sao? Tôi mang nó đến rồi đây."
Con cơ giáp uy phong lẫm liệt buổi sáng hiện tại thu lại thành kích thước bằng với Bánh Bao Nhỏ, ngồi gọn trên tay Nam Cung Hàn Dương.
Nó thấy Diệp Thanh An thì lịch sự chào hỏi: "Chào cậu Diệp."
Diệp Thanh An có niềm yêu thích rất lớn với cơ giáp, cho nên khi đối diện với một con cơ giáp nhỏ nhỏ đáng yêu thì giọng nói bất giác nhẹ hơn rất nhiều: "Xin chào."
"Nghe Nguyên soái nói cậu sẽ giúp tôi đặt một cái tên mới, tôi rất vui." Cơ giáp PX- 3 thể hiện sự vui vẻ.
Bánh Bao Nhỏ: "..." Nó cảm thấy nó và Chôm Chôm chuẩn bị có thêm một người bạn cùng chung chí hướng mới.
Đúng là tuổi trẻ chưa trãi sự đời.1
Bánh Bao Nhỏ âm thầm tiếc thương cho cái tên PX- 3 ngầu lòi của cơ giáp kia.
Diệp Thanh An không nhận ra sự bất lực của Bánh Bao Nhỏ, cậu đang rất nghiêm túc tìm một cái tên ấn tượng cho PX- 3.
Nam Cung Hàn Dương đứng ở một bên nhìn cậu tương tác với cơ giáp của mình, hình ảnh này quả thật rất đáng yêu, thật muốn lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi.
"Hừm… mi muốn cái tên như thế nào?". Diệp Thanh An hỏi ý PX- 3.
"Tôi muốn một cái tên thân thuộc một chút." PX- 3 không thích cái tên quá lạnh lùng như PX- 3 này mặc dù rất nhiều người nói nó ngầu.
"Cái tên thân thuộc sao? A! Vậy gọi là Bánh Mì đi! Rất là thân thuộc đó!". Diệp Thanh An vui vẻ nói.1
Bánh Bao Nhỏ thở dài: "Biết ngay mà."
Nam Cung Hàn Dương: "..."
Cứ nghĩ đến việc hắn ra chiến trường mỗi lần chiến đấu là gọi "Bánh Mì tiến lên!". Nghe cứ sao sao ấy.
Nhưng nhìn vẻ mặt hào hứng của Diệp Thanh An, Nam Cung Hàn Dương cũng không nỡ nói ra lời từ chối, đành lia mắt ra hiệu cho PX- 3.
PX- 3 vẫn chưa tỏ thái độ gì với cái tên này cả, Diệp Thanh An mong chờ nhìn nó.
Bánh Bao Nhỏ thở dài ngao ngán.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của Bánh Bao Nhỏ, PX- 3 chỉ đứng hình một lát rồi phục hồi nhanh chóng, giọng nói máy móc của nó phát ra tiếng kèm theo một bài nhạc vui vẻ.
"Cảm ơn cậu Diệp, cái tên này rất hay, tôi cảm thấy vô cùng thích nó!". Đọc 𝘁𝐫uyệ𝘯 hay, 𝘁𝐫uy cập 𝘯gay ~ 𝖳RÙ𝖬𝖳 RUYỆ𝙉﹒𝖵𝙉 ~
Bánh Bao Nhỏ: "..."
Nam Cung Hàn Dương: "..."
Xem ra PX- 3 à không giờ là Bánh Mì rất thích cái tên mà Diệp Thanh An đặt cho nó.
Đến nhạc mừng cưới còn bị nó phát đi phát lại mấy lần để chúc mừng cái tên mới này. Bánh Bao Nhỏ thật không hiểu nổi phong cách đặt tên này.
Bánh Mì có được tên mới thì rất vui, còn mời Diệp Thanh An cùng đi dạo vài vòng, hiển nhiên chủ của nó cũng được đi ké.
Nam Cung Hàn Dương hài lòng vô cùng, thầm nghĩ cái tên Bánh Mì này cũng không tệ.
Hai người song song bước đi, hai chiếc cơ giáp thì ngồi ở trên vai hai người lắc lư tận hưởng không khí. Một làn gió nhẹ nhẹ thổi qua mang theo tí hơi lạnh của sương đêm, Nam Cung Hàn Dương cởi áo khoác của mình đắp lên vai cho Diệp Thanh An, cậu cũng không từ chối trầm giọng nói cảm ơn.
Không biết có phải là do đêm tối hay không mà Nam Cung Hàn Dương cảm thấy sắc mặt Diệp Thanh An có phần trắng bệch, vừa vặn hai người đã đi dạo đến đỉnh đồi sau trường, hắn liền đề nghị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Hai người song song ngồi, Diệp Thanh An nhìn mặt trăng trên đầu tròn vành vạnh, tiếc nuối nói: "Nếu nó không phải nhân tạo thì tốt quá."
Nam Cung Hàn Dương nhìn cậu: "Cậu thích sao?".
Diệp Thanh An gật đầu, lại lắc đầu: "Thích nhưng càng thích hơn nếu nó là mặt trăng thật sự."
Hai người tiếp túc ngồi một hồi, đợi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, Diệp Thanh An mới đứng dậy chuẩn bị trở về, lúc đứng dậy cậu có hơi choáng váng, lảo đảo vài bước thì được Nam Cung Hàn Dương đỡ được.
Sắc mặt hắn có chút lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
"Ừm… hả?..."
Diệp Thanh An vừa mở miệng ra đã bị Nam Cung Hàn Dương đút cho một viên kẹo vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào lan trong khoang miệng khiến cậu hơi sững người.
"Bổ sung đường, tôi đưa cậu về phòng nhé?".
Diệp Thanh An không hiểu sao bỗng nhiên không dám nhìn Nam Cung Hàn Dương, hai bên má có chút hồng hồng, cậu nhỏ giọng lí nhí: "Ừm…"
Đưa Diệp Thanh An về phòng Nam Cung Hàn Dương cùng cậu nói một câu tạm biệt rồi cũng quay về.
Diệp Thanh An đóng mạnh cửa phòng lại, ngồi sụp xuống bên cạnh cửa, cảm nhận hương vị trong miệng "Ngọt quá… tôi có thích ăn ngọt đâu chứ…"
Miệng thì nói vậy nhưng đôi mắt cậu vẫn cong cong, cộng với hai bên má ửng hồng đã bán đứng lời cậu nói.