Nam Cung Hàn Dương hoàn toàn không biết lí do mình bịa ra đã bị Diệp Thanh An vạch trần mấy trăm lần ở trong lòng.
Ngày hôm đó, lúc đang ngồi ăn ở Giang gia hắn có nghe Giang Vân nói về việc đưa Diệp Thanh An đi mua sắm, chỉ là không nghe rõ thời gian.
Nếu như Diệp Thanh An là nhân viên ở đây thì cậu ta sẽ biết, ba ngày nay ngày nào nguyên soái cũng đến trung tâm thương mại đi dạo vài vòng.
Để đạt được cái gọi là 'tình cờ gặp mặt' Nam Cung Hàn Dương quả thật là phí hết tâm sức.
"Cậu mua được gì rồi, tôi cầm giúp cậu?". Nam Cung Hàn Dương tìm chủ đề để nói.
Diệp Thanh An cạn lời: "Người máy trí năng của siêu thị cũng không phải để trưng!".
Nam Cung Hàn Dương: "..." Lần đầu tiên hắn cảm thấy khoa học kĩ thuật phát triển quá cũng không phải là điều tốt.
Nam Cung Hàn Dương lần thứ hai thất bại trong việc tìm chủ đề để nói chuyện, chỉ có thể yên lặng đi theo sau Diệp Thanh An suy tính xem nếu như chút nữa đối phương mở miệng đuổi mình đi thì nên tìm lí do nào để ở lại.
Hai người cứ như vậy đi ra khỏi quầy kĩ thuật cao, Diệp Thanh An nhận lấy giỏ hàng mà khi nãy mình gửi tạm, sau đó đưa đến trước mặt Nam Cung Hàn Dương.
Nam Cung Hàn Dương còn đang suy nghĩ miên man thì nhìn thấy một xe hàng được đẩy đến trước mặt mình, hắn ngước mắt nhìn lên thì thấy Diệp Thanh An đang nhướng mày với hắn.
Cậu hỏi: "Sao vậy? Không phải anh nói muốn cầm đồ giúp tôi sao? Vậy đẩy xe hàng được không?".
Tín hiệu!
Đây chắc chắn là một tín hiệu tốt!
Nam Cung Hàn Dương âm thầm vui mừng ở trong lòng, vội vã nhận lấy xe hàng: "Được chứ, tôi giúp cậu!".
"Cảm ơn!" Diệp Thanh An nói.
Hai người một trước một sau đi dạo trong khu trung tâm thương mại. Thân là nguyên soái dĩ nhiên cũng có người nhận ra Nam Cung Hàn Dương nhưng chỉ là một số ít mà thôi bởi vì đa phần lúc Nam Cung Hàn Dương xuất hiện trước mặt công chúng đều là khi hắn ngồi trong cơ giáp, rất ít khi lộ mặt, hơn nữa cũng chẳng mấy ai có thể ngờ rằng nguyên soái vậy mà đích thân phải đi mua đồ, mà còn là người đẩy xe hàng nữa. Có nói ra thì cũng chẳng ai tin.
"Trường quân đội khá nghiêm khắc, không cho mang theo người máy gia đình đâu." Nam Cung Hàn Dương lên tiếng nhắc nhở khi Diệp Thanh An đang định mua một người máy gia đình để giúp đỡ dọn dẹp.
"A, vậy sao…" Diệp Thanh An hơi thất vọng, cứ nghĩ đến việc phải tự tay quét dọn phòng ốc thay vì nhấn một cái nút trên màn hình giả lập liền thấy mệt người.
Nam Cung Hàn Dương nhìn vẻ mặt không tình nguyện khi bỏ người máy xuống của Diệp Thanh An. Không hiểu sao hắn lại tiến đến lấy người máy trên kệ bỏ vào giỏ hàng.
Diệp Thanh An: "Không phải anh nói kí túc xá không cho mang người máy gia đình vào sao?".
Nam Cung Hàn Dương đặt tay lên môi ra hiệu im lặng với cậu: "Suỵt, chúng ta len lén mang vào!"
Diệp Thanh An nghĩ lại cũng đúng, đâu phải chỉ cần cấm là có thể ngăn được việc viện sinh mang theo người máy gia đình vào kí túc xá!
Nghĩ vậy, Diệp Thanh An liền vô cùng vui vẻ mà bỏ đồ vào giỏ. Hoàn toàn không để ý đến xưng hô 'chúng ta' của Nam Cung Hàn Dương.
Nhìn thấy Diệp Thanh An cao hứng, không hiểu sao Nam Cung Hàn Dương cũng vui vẻ theo, dọc đường đi không khí giữa hai người cũng coi như hài hòa.
"Tôi đưa cậu về?". Sau khi Diệp Thanh An tính tiền xong xuống đến khu vực đỗ phi hành khí, Nam Cung Hàn Dương liền nhanh chóng tìm cách kéo gần mối quan hệ.
"Không cần đâu tôi đi với cậu và mẹ." Diệp Thanh An vừa nói xong thì thấy Giang Tần đi ra từ phi hành khí đang đỗ cách đó không xa.
"Thanh An! Mua xong rồi sao? Còn muốn mua gì nữa không?". Giang Tần gọi Diệp Thanh An, nhìn vẻ mặt dường như không có bất ngờ với sự xuất hiện của Nam Cung Hàn Dương.
Diệp Thanh An lắc đầu: "Không ạ!".
Sau đó cậu lại nhìn Nam Cung Hàn Dương: "Hôm nay cảm ơn anh, vậy tôi vào phi hành khí trước!".
Diệp Thanh An nói xong định vào phi hành khí ngồi thì Nam Cung Hàn Dương gọi cậu lại: "Khoan đã! Diệp Thanh An!"
"Sao vậy?".
"Cho tôi đi nhờ phi hành khí với! Phi hành khí của tôi hư rồi!". Nam Cung Hàn Dương gấp rút thốt ra những lời này.1
Diệp Thanh An: "..."
Giang Tần vừa nghe Nam Cung Hàn Dương bảo muốn đưa Diệp Thanh An về: "..."
Nguyên soái à, tìm lí do nào đó đáng tin hơn đi, được không?
Lời này nói ra, đến Nam Cung Hàn Dương còn không tin, nhưng lúc trước hắn đã đọc trên mạng rồi, trên đó nói nếu muốn theo đuổi được người mình để ý thì thứ nhất mặt cần phải dày một chút thì mới có thể câu người ta vào tròng được!
"Phi hành khí của anh hư rồi?" Diệp Thanh An buồn cười hỏi lại.
Nam Cung Hàn Dương đứng thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!".
"Đột ngột như vậy sao?" Diệp Thanh An truy hỏi.
"Bị phi hành khí của người khác tông phải lúc đỗ trong khu vực đỗ phi hành khí!". Hắn trả lời với một lí do chính đáng.
Có cái rắm!
Ai lại có mắt như mù mà đi đỗ phi hành khí cạnh một chiếc phi hành khí tư nhân quyền hạn cấp A?
Sợ rằng xung quanh phi hành khí của Nam Cung Hàn Dương cách vài trăm mét cũng chẳng có ai dám đỗ, trừ khi người kia cũng đang sử dụng một chiếc phi hành khí quyền hạn cùng cấp.
Thấy không khí có phần lúng túng, Giang Tần thân là người đứng ngoài cuộc, vội vã đi tới làm dịu bầu không khí: "Khụ… nếu đã vậy thì mời Nguyên soái vào bên trong, dù sao cũng tiện đường, Nguyên soái không chê là được rồi!".
"Vâng ạ, cảm ơn chú!".
Diệp Thanh An: "..."
Mặt đủ dày!