Tiếng động bên ngoài quá lớn, kèm theo đó là mặt đất truyền đến vài đợt chấn động như có thứ gì đó vô cùng to lớn đang di chuyển.
Diệp Thanh An cũng Nam Cung Hàn Dương lướt mắt nhìn nhau, không cần phải nói nhiều cũng có thể nhanh chóng hiểu được ý đối phương.
Nam Cung Hàn Dương đưa tay xách Đinh Hoài sắc mặt tái nhợt ở dưới đất lên, cùng với Diệp Thanh An rời khỏi khu cách li với tốc độ nhanh nhất.
Lúc ra tới bên ngoài hai người rốt cuộc cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiếng động lớn vừa nãy phát ra chính là lớp màn chắn đang bao bọc xung quanh khu rừng này từ từ thu lại. Xe ra việc phá giải kết giới của quân đội đã thành công.1
Quân đội bên ngoài có Đoàn Tuấn thay Nam Cung Hàn Dương chỉ huy, lớp màn chắn vừa lui xuống quân đội đã nhanh chóng tiến vào truy quét thú biến dị để tránh cho những thí sinh tham gia khảo hạch khác bị thương.
Tuy vậy số lượng thú biến dị vẫn rất nhiều, chỉ mình nhánh quân đội này thì việc giải quyết cũng có chút khó khăn.
Nam Cung Hàn Dương nhìn lên bầu trời một chút, lại lấy ra quang não của mình liên lạc với bên ngoài: "Hiện tại lớp màn chắn kĩ thuật cao ở rừng nguyên thủy đã bị vô hiệu hóa, khẩn cấp điều thêm một nhánh quân đội chiến lực cao cùng vắc xin V-00 đến đây, ngoài ra còn cần thêm thuốc ức chế biến dị cùng robot lọc khí độc."
Bên kia vang lên vài tiếng giấy bút sột soạt, có lẽ là người bên kia đang ghi lại những yêu cầu của Nguyên soái, lát sau bên kia vang lên tiếng trả lời: "Yêu cầu của ngài được thông qua, trong vòng 6 giờ tới viện binh cùng những thứ ngài cần sẽ đến tinh cầu PS-972 nguyên thủy, nếu ngài còn cần gì xin hãy liên hệ với tôi"
Quang não ngắt.
Nam Cung Hàn Dương vừa quay lại đã thấy Diệp Thanh An đang ngồi xổm xuống trước mặt Đinh Hoài, hắn nhướng mày, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi không làm gì cả?". Diệp Thanh An đứng dậy, hơi nhún vai.
Nam Cung Hàn Dương cũng không để ý nhiều, tay xách theo Đinh Hoài cùng Diệp Thanh An đến khu đất trống đang tập họp các thí sinh ở trường quân đội.
Dọc đường đi cả hai người đều không nói chuyện, trạng thái tâm lí của Đinh Hoài không ổn định, bị Nam Cung Hàn Dương đánh một cái vào sau gáy ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu, người đầu tiên lên tiếng lại là Nam Cung Hàn Dương: "Diệp Thanh An."
Hắn gọi cậu.
"Hử?"
"Chuyện lần này... Chính là việc thú biến dị đột nhiên xuất hiện với số lượng lớn, màn chắn kĩ thuật cao mà trước giờ nhân loại vẫn chưa tiếp xúc cũng với sự xuất hiện của V- 00 tôi mong cậu sẽ để chuyện này cho quân đội xử lí, đừng nghĩ nhiều." Hắn nói với giọng trầm trầm.
Diệp Thanh An không trả lời hắn.
Bởi vì cậu thật sự rất tò mò đáp án, bởi vì đáp án có thể sẽ dính dáng đến... Trùng tộc.
Không khí lại bắt đầu chìm dần vào sự yên lặng.
**
Vương Uyển đã hai ngày không ngủ để chuyên tâm vào nghiên cứu nguồn biến dị của thực vật quanh đây, cô có cảm giác như không phải chỉ vì V- 00 mà thực vật mới biến dị nhưng cô lại chẳng có bằng chứng gì chứng minh cả.
Lớp màng chắn đã bị vô hiệu hóa, hiện tại hẳn là quân đội sẽ nhanh chóng đưa những người còn chưa bị V- 00 ảnh hưởng trở về Liên Bang, sau đó nếu không có gì bất ngờ thì tinh cầu này sẽ bị phong tỏa một thời gian, có muốn tiếp tục tìm hiểu cũng không được.
Hiệu suất làm việc của quân đội luôn rất cao, lúc Diệp Thanh An quay lại khu đất trống thì phần lớn thí sinh đã bắt đầu đi lên phi thuyền do quân đội cung cấp để trở về rồi.
Tuy vậy nhưng trước mỗi phi thuyền đều lắp đặt một máy quét, có thể quét ra ô nhiễm, đây cũng là để phòng ngừa có người bị nhiễm V- 00 hoặc bị thú biến dị cuồng hóa cắn.
Diệp Thanh An cùng Bánh bao nhỏ và mấy người Lam Phương Lâm đều phải lên phi thuyền trở về, chỉ có Nhạc Dương Vũ là ở lại giúp đỡ một chút về kĩ thuật.
Chôm Chôm cũng phải ở lại để kiểm tra độ an toàn của thú biến dị, xem xem có đủ điều kiện để trở thành thú cưng hay không rồi mới được trao trả cho Diệp Thanh An. Chính vì điều này mà Nam Cung Hàn Dương bị Diệp Thanh An lườm nguýt mấy cái đến sởn cả gai óc.
Không ai biết điều gì sắp xảy đến, kể cả Diệp Thanh An, người có cơ hội sống lại lần thứ hai.
Tất cả mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
**
Phó hiệu trưởng nơm nớp lo sợ nhìn chiếc phi hành khí tư nhân đáp ở giữa sân trường, sự tò mò dâng lên trong lòng.
Bên trong phi hành khi Giang Vân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trước mặt bà là một người đàn ông nhìn qua rất trẻ, độ khoảng 30 tuổi, chỉ là đối thoại giữa hai người lại cho biết đối phương thực chất nhiều hơn 30 tuổi rất nhiều.
Giang Vân gọi người nọ là anh cả.
Ông ngoại Diệp Thanh An cũng chính là Giang Hoài có ba người con: hai nam một nữ, ông luôn ấp ủ mong muốn để ba người con nối nghiệp quân nhân của mình, nhưng hai trong số đó là Giang Vân con gái út và con trai cả Giang Tần đều theo nghiệp thương nhân. Điều này khiến Giang lão đau lòng một trận.
Nhưng khá an ủi cho ông là đứa con trai thứ 2 của ông- Giang Khả Thiên tỏ vẻ rất thích thú với quân đội, cho nên ông dốc lòng dưỡng dục cùng đào tạo Giang Khả Thiên, vậy mà đến cuối cùng cậu ta lại bỏ chạy theo 1 đám tinh tặc khiến Giang lão tức đến bệnh mấy ngày.
Hiển nhiên người đang ngồi cùng Giang Vân trên chiếc phi hành khí cấp A xa hoa này là Giang Tần.
Vẻ ngoài của ông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, bởi vì lúc trước Giang Tần đã tiêm một loại hoocmon do viện nghiên cứu phát hành để bảo trì nhan sắc, ai bảo ông chính là một người nhan khống cơ chứ.
Hôm nay vừa vặn ông từ tinh hà khác trở về, nghe nói cháu trai vậy mà trong lúc khải hạch ở trường quân đội Liên Bang bị mất liên lạc, ông liền cùng em gái đến đây tìm hiểu nguyên nhân, nếu thật sự cháu trai có mệnh hệ gì, ông không ngại mà chèn ép trường quân đội này một phen đâu!1
__________________
Con sâu lười đang gặm nhắm toy..
[Chuyên mục spoil ]