Một vở hài kịch cứ như vậy kết thúc nhưng cuộc đời Diệp Thanh An cậu chỉ là mới bắt đầu.
Diệp Thanh An thu lại tầm mắt đang nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhìn ông Giang: "Ông ngoại, gây phiền phức ông rồi."
Ông Giang cười ha ha vỗ vai cậu: "Đừng nghĩ nhiều, ông ngoại cũng không ngại chút mặt mũi đó, nào tới, ông dẫn con đi giới thiệu với bạn già của ông."
Diệp Thanh An gật đầu, Ông Giang dẫn Diệp Thanh An rời đi, buổi tiệc cũng trở lại với không khí bình thường.
Không hổ là giới thượng lưu có đẳng cấp có quyền lực, cho dù là vừa mới xảy ra một drama khiến người ta kinh ngạc nhưng họ vẫn cứ như không hề biết chuyện gì, nói chuyện phiếm với nhau cũng không nhắc về chủ đề đó, đây chính là sự tôn trọng nhất thiết đối với Giang gia.
Bên này Ông Giang kéo Diệp Thanh An đến trung tâm đại sảnh, cười đùa với ông cụ đang ngồi trên ghế gần đó: "Ha ha, tới rồi đây!".
"Ông bạn già à, lão đợi hơi lâu rồi đấy, nào chúng ta đánh cờ tiếp, lão đã nghĩ ra một nước cờ hay rồi đây!". Ông lão kia vuốt vuốt chòm râu thúc giục ông Giang.
Đánh cờ là một cho chơi tiền sử dạo gần đây rát được các lão gia lớn tuổi yêu thích, tất nhiên Ông Giang cùng bạn mình cũng không ngoại lệ.
Ông Giang ngồi xuống ghế đối diện, phủi tay: "Ông vội cái gì, đến giới thiệu một chút, đây là cháu trai của tôi Thanh An, Tiểu An đây là anh em của ông ngoại, người ta thường gọi là Nam Cung Lão."
Diệp Thanh An ngoan ngoãn đứng một bên cúi đầu gọi một tiếng: "Nam Cung lão."
Nam Cung lão có chút bất ngờ nhìn Diệp Thanh An: "Ay nha thì ra ông cũng có cháu sao?"
Cốp!
Cây gậy mà Ông Giang thường xuyên sử dụng liền không trật đi đâu được đánh một cái giòn tan lên cái đầu của Nam Cung lão.
"Ông đang xem thường tôi đấy à?".
Nam Cung lão cũng biết mình nói hơi sai liền cười hai tiếng ngượng ngùng.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng xào xáo vô cùng náo nhiệt. Diệp Thanh An xoay người lại nhìn xem thì ngay lập tức bị một luồn khí tràn mạnh mẽ quét đến kèm theo đó là mùi vị tin tức tố Alpha nồng đậm.
Cũng may hiện tại tuyến thể Diệp Thanh An sớm đã không dùng được nếu không cậu đã nằm bẹp dưới đất mất rồi.
Diệp Thanh An chuyển ánh mắt nhìn một vòng quanh hội trường, mấy Omega yếu sớm đã ngất đi, vài Omega khỏe hơn sắc mặt cũng tái nhợt. Không chỉ Omega mà cả Alpha cũng bị ảnh hưởng, có vài người vì chịu không được mà cố gắng lùi ra xa hơn, ở trong hội trường này, người đứng vững e chỉ có vài beta và một bán Omega là cậu đây.
Từ bên ngoài, một bóng đen chậm rãi đi vào, là một nam Alpha cường trán, gen rất trội, khuôn mặt đẹp đến không thể nào chê được, gương mặt hắn có phần lạnh lùng thờ ơ, là ánh mắt đã quen nhìn sự sống và cái chết.
Người này chính là một Alpha đứng ở đỉnh của xã hội.
Diệp Thanh An âm thầm đưa ra nhận định.
Lúc này trên mạng cũng là một ảnh ồ lên, kế tiếng là một đám hoa si điên cuồng vào nhận chồng.
[A a a a a nguyên soái, nguyên soái mau nhìn em này!!!]
[Ôi tôi đang mơ hay đang tỉnh đây? Bỗng nhiên tôi nhìn thấy chồng tôi trên phát sóng trực tiếp này!]
[A a a xỉu mất, lão công nhìn em này, nhìn con đang đạp nè anh!!]
[Hu hu Chẳng mấy khi có dịp được ngắm nhan sắc thần tiên này, vài trăm máy ảnh hồ điệp đã được tôi lắp đặt đầy phòng!]
[Ôi má ơi, tôi vẫn đang ngồi than tại sao mấy tháng rồi nguyên soái không hoạt động trên mạng, hic hiện tại tôi mới nhận ra giữ nhìn ảnh ảo và nhìn ảnh thật tôi vẫn thích ảnh thật hơn]
(Chổ này hoạt động mạng thực tế ảo nha, sau này sẽ nói rõ hơn)
[Mấy cô trên kia bớt dùm đi, nhìn cả hội trường xem rồi lại nhìn bản thân mình đi mấy cô nghĩ mấy cô có thể bình an vô sự mà đến gần anh ấy sao?]
[Hic, đến ước mơ còn không cho người ra ước mơ nữa sao?]
[Muốn ước mơ cũng ước mơ cho thực tế vào]
Trên mạng ồn ào một mảng, một giây có hơn hành trăm hàng nghìn bình luận được tải lên, nếu còn ở thời đại trái đất và hệ mặt trời ứng dụng sớm đã sập từ lâu.
Nhìn người vừa mới đến từng bước từng bước đang tiến về phía này, Diệp Thanh An có chút cảnh giác.
Lúc này Nam Cung lão đang bận nghiên cứu cờ liền ngẩn mặt lên, đối với người mới đến kia nở nụ cười: "Hàn Dương đến rồi à? Lại đây với ông nội."
Nam Cung Hàn Dương gật đầu đi đến đứng sau lưng Nam Cung lão, trừ trong không gian khí* lấy ra một phần quà mình đã chuẩn bị trước: "Ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn."
(Không gian khí: Ai có đọc truyện tu tiên chắc cũng biết đến túi càn khôn, nhẫn nạp hư đúng không? Nó đó, chỉ có điều không gian khí xuất thân từ thời đại tinh tế dùng kĩ thuật 4 chiều tái hiện 1 khoảng không gian, giống túi Doraemon vậy đêý)
Ông Giang cười ha ha nhận lấy quà mà Nam Cung Hàn Dương đưa đến, còn không quên giới thiệu cháu của mình tới: "Hàn Dương, đây là cháu ngoại của ông Thanh An, nó sắp vào học viện quân sự Liên Bang quốc gia nếu được nhờ cháu chăm sóc cho nó. Thanh An đây là Hàn Dương là một quân nhân."
Diệp Thanh An gật đầu tỏ vẻ chào hỏi với Nam Cung Hàn Dương.
Nam Cung Hàn Dương cũng gật đầu đáp lại, sau đó lại hỏi Ông Giang: "Ừm, cậu ta là Beta sao?".
Hắn không biết ông Giang có đứa cháu beta nào cả.
Ông Giang lắc đầu: "Thanh An là Omega."
Vẻ mặt Nam Cung Hàn Dương từ đầu tới cuối vẫn luôn đạm nhiên, bây giờ lại xuất hiện một tia kinh ngạc: "Omega?"
"Nói đúng hơn chỉ là bán Omega mà thôi." Diệp Thanh An cười cười giải thích.
Ông Giang đang bận chơi cờ cũng phiền hai đứa cháu cứ nói chuyện qua lại liền xua tay đuổi đi: "Hai đứa ra ngoài làm quen đi, hôm nay ông phải thắng lão già này, cho lão tâm phục khẩu phục mới được."
Diệp Thanh An nhìn lướt qua Nam Cung Hàn Dương một cái, sau đó cũng người rời đi.
____________________
Tèn tennn.