Trinh Siêu gõ cửa rất nhiều lần nhưng không thấy ai mở cửa. Cậu chỉ đành dùng chìa khóa dự phòng để tự mình mở ra, kết quả chào đón hai người lại là Củ Cải chứ không phải Lâm Mộng
"Lâm Mộng không có nhà...
Trình Siêu lo lắng quay sang nhìn Lăng Siêu, anh lắc đầu.
"Vẫn không nghe máy
"Mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy được...
Đột nhiên nhớ đến chuyện hợp đồng bị hủy bỏ lần trước, Trình Siêu mới đưa ra giả thuyết.
"Không lẽ rằng... người giả mạo để hủy hợp đồng của công ty là chúng ta ở thời không khác?”
"Ý anh là sao?"
"Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp có tới ba người giống nhau. Như chúng ta cũng vậy. Anh ở hiện tại, tôi ở tương lai, cho nên một người khác chắc chắn không phải ở thế giới này.”
"Cho nên ý anh là... Lâm Mộng bị hắn ta bắt đi?"
Trình Siêu thở dài, trường hợp đó không phải không xảy ra.
Lăng Siêu lúc này mới nhớ ra, vì chuyện bị Noãn Ninh bắt cóc lần trước nên anh đã bật định vị ở máy của Lâm Mộng, bây giờ muốn tìm sẽ không phải chuyện khó.
Thiết bị hiện đang ở phía ngoài trung tâm thành phố, hai bọn họ nhìn nhau, không nói mà hiểu đều lên xe đi tới nơi đó.
Lúc này, trời đã rất tối. Chiếc xe của hai người dừng lại trước cửa của một căn nhà, vị trí ở trên định vị. Cũng thật kỳ lạ, nơi này không khóa cửa.
Cả hai người đều bước vào trong những tiếng âm ỉ của máy móc liền vang lên từ trong một góc phòng. Lần theo tiếng vang ấy, Lãng Siêu và Trình Siêu phát hiện ra một mặt thất lớn nằm sâu dưới gần giường. của căn phòng ngủ.
Tony tỉnh lại, hắn chép miệng.
"Còn dám hỏi tôi câu đấy? Bản thân cái đồ biến thái nhà anh đã nhốt Lâm Mộng vào trong phòng tối, còn định xóa hết ký ức của cô ấy.
Nếu như Lâm Mộng có về lại được quá khứ cũng sẽ trở thành một con rối biết đi."
Bạch Tư Vũ nghe xong liền hoảng hốt, hắn định làm như vậy với Lâm Mộng thật sao? Tình cảm của hắn với cô thực sự rất nhiều nhưng hắn cũng không thể chấp nhận bản thân mình sa đọa đến vậy.
Bạch Tư Vũ theo Tony vào trong hầm tối, nhìn thấy Lâm Mộng đang thu mình ở một góc, hán sững sờ.
Vừa nhìn thấy anh, Lâm Mộng đã giàn giụa nước mắt. Những giọt nước mắt của sự sợ hãi, tức giận và uất ức. Cô không dám nghĩ người minh luôn tôn trọng lại điên cuồng đến mức này.
Bạch Tư Vũ lại gần cô, dần tự trách bản thân.
Lâm Mông.
"Tại sao... tại sao lại lừa tôi?"
"Anh..."
Hắn không muốn lừa cô, chính tình cảm mù quáng ấy đã ép hắn lừa cô. Nhưng bây giờ, Bạch Tư Vũ hối hận rồi. Yêu, chính là muốn thấy người mình yêu hạnh phúc, không phải là sự gượng ép.
Hắn quay sang Tony, nghiêm túc nói.
"Bây giờ... anh có thể đưa tôi và Lâm Mộng về lại được chứ?"
"Có thể thì có thể, dù sao cỗ máy này của tôi đã hoàn thiện hơn rất nhiều. Nhưng... tại sao anh lại làm như vậy?"
"Vì tôi thực sự... yêu cô ấy"
Tony nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy con người này không tới mức đáng ghét như vậy.
Một thời gian dài trôi đi, Bạch Vũ cuối cùng cũng trở về. Hắn không tìm thấy Lâm Mộng liền vội vã đi tìm Tony. Không ngờ rằng đến cả phòng nghiên cứu cũng đã bị mở từ lúc nào.
Một thời gian dài trôi đi, Bạch Vũ cuối cùng cũng trở về. Hắn không tìm thấy Lâm Mộng liền vội vã đi tìm Tony. Không ngờ rằng đến cả phòng nghiên cứu cũng đã bị mở từ lúc nào.
Bước vào bên trong, nhìn thấy Bạch Tư Vũ cùng Tony ở đó, hắn tức giãn hỏi.
"Chuyện này là thế nào? Tại sao anh lại ở đây? Lâm Mộng đâu?"
Tony thở dài, không quên thêm chút ngữ điệu châm chọc.
"Cũng vì anh gấp gáp mà để lại dữ liệu hoạt động của cỗ máy thời gian, cho nên để chính mình ở quá khứ tới được đây. Và cũng dùng chính vân tay của mình làm chìa khóa"
Hắn nhìn sang Bạch Tư Vũ, bản thân của mình ở quá khứ lại mỉm cười. Hắn lúc ấy cũng đoán ngay ra được là Bạch Tư Vũ đã thả Lâm Móng tro vě
"Tại sao? Chúng ta mất công đưa Lâm Mộng tới đây, tại sao anh lại đưa cô ấy trở về? Anh bị điên à?"
‘Anh mới là người điền đó, Bạch Vũ. Tôi mặc dù không nhận được tình cảm của Lâm Mộng, nhưng cũng không bao giờ nhìn cô ấy chịu đau khổ, gượng ép đến bên mình. Tôi yêu Lâm Mộng, muốn thấy có ấy hạnh phúc, chứ không phải như bây giờ.
"Tên khốn! Anh thì hiểu cái gì?" Bạch Vũ Tức giận xông lên muốn đánh Bạch Tư Vũ, nhưng đó lại là thân ảnh mô phỏng lại chính hắn, và cũng là lời nói cuối cùng mà hắn ở quá khứ muốn nói.
"Anh là tôi, tôi là anh. Cho nên hơn ai hết, tôi hiểu cảm xúc của chúng ta. Mọi chuyện kết thúc rồi, từ bỏ đi. Chúng ta xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Nói tới đây, hình ảnh của Bạch Tư Vũ dần nhòe đi rồi biến mất. Bạch Vũ gọi tên hắn trong vô vọng, mọi công sức bao nhiêu năm lại vỡ nát trong một giây phút này.
Tony tặc lưỡi, vỗ vai hắn rồi nói nhỏ.
"Bản thân anh vốn đã tỉnh ngộ rồi, đúng chứ?"