"Được rồi, khóc cũng khóc, hôn cũng hôn rồi, bây giờ anh hết giận rồi chứ?"
Trình Siêu ôm lấy gối, sau đó đi tới ngồi xuống ghế trong bếp.
"Không nhắc đến chuyện đó nữa, chúng ta mau ăn bánh."
Lâm Mộng nhíu mày nhìn, cái bộ dạng hờ hững này đâu có giống Siêu Ngốc thường ngày? Cứ như vậy cô sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
"Cảm ơn anh nhé, trước giờ ít ai nhớ đến sinh nhật của tôi. Đến chính tôi còn quên..."
"Được rồi, vợ đừng nói nữa, chúng ta mau hát."
"H... hát? Đêm rồi, còn hát sẽ bị thím Hoa mắng vốn đấy!"
Trình Siêu mặc kệ lời Lâm Mộng nói, cậu ta vẫn hồn nhiên hát bài chúc mừng sinh nhật. Cô không còn cách nào để khuyên, liền nhắm mắt cho qua mà hát cùng cậu ta.
Rồi cuối cùng chuyện gì tới cũng đã tới.
"Này này Lâm Mộng, cô bị điên đấy à! Nửa đêm rồi có cho ai ngủ không vậy?"
Lâm Mộng chạy ta khẩn thiết xin lỗi, nhưng trái lại, Trình Siêu mang một dĩa bánh kem, đưa nó cho thím hoa, gương mặt vui vẻ rạng rỡ.
"Hôm nay là sinh nhật của con với Lâm Mộng, thím nhận lấy miếng bánh này coi như đã tham gia cùng chúng con rồi."
"Đây..."
Thím Hoa vậy mà không mắng mỏ, còn khá vui vẻ cầm lấy dĩa bánh. Bà hắng giọng, không quên mất phong thái của mình.
"Tên thiểm cẩu này vẫn ở đây cơ à? Nhưng ngoan ra phết. Được rồi, từ giờ không được phép hát nữa..."
Thím quay người đi, bỏ lại một câu: "Hai đứa sinh nhật vui vẻ."
Lâm Mộng há hốc miệng kinh ngạc, đây là thím Hoa chanh chua đó sao? Đột nhiên hiền dịu đến bất thường lại chỉ vì một chiếc bánh. Cô quay sang phía của Trình Siêu, cậu ta ung dung về vị trí của mình.
"Vợ đừng đứng ở đó nữa, mau ăn bánh kem đi!"
Qua một đêm mệt rã rời, sáng hôm sau, hai người họ dậy tương đối muộn. Bình thường chuông báo thức sáu giờ đã reo, nhưng hôm nay cả hai đều ngủ li bì đến tận gần tám giờ.
Mãi khi Trình Siêu vào phòng Lâm Mộng để đánh thức, cô mới giật mình mà mở mắt.
"Anh... anh... làm cái gì vậy? Không phải nói không được vào phòng của tôi sao?"
"Mới đêm vợ nói ngày mai sẽ đi chơi, nên anh mới gọi vợ dậy. Vợ... lại nuốt lời à?"
Lâm Mộng động não nghĩ lại. Đêm qua là vì lo cho Trình Siêu cho nên cô mới dỗ dành như vậy, ai ngờ cậu ta coi trọng nó đến thế. Hết cách, cô đành thở một hơi dài thượt sau đó nhấc người ngồi dậy.
"Được rồi... đi cùng anh."
Cô vác cái thân ủ rũ vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, khi ra ngoài thì vừa tròn tám giờ. Trình Siêu cũng chuẩn bị sẵn đồ cho cô, bây giờ chỉ cần ra ngoài liền có thể đi được.
"Vợ ơi, chúng ta mau đi thôi."
Lâm Mộng có chút chần chừ, cô nhìn mấy món đồ bảo hộ mà Trình Siêu chuẩn bị, trong lòng lại buồn rười rượi. Ra ngoài chơi cũng được, nhưng cứ để cậu ta như thế chắc hẳn sẽ không dễ chịu gì.
Thấy cô không được vui, Trình Siêu liền nghiêng đầu hỏi.
"Em sao thế vợ?"
"Trình Siêu, tôi thực sự muốn anh có thể tự do vui chơi, không muốn... anh lúc nào cũng mang theo kính và khẩu trang. Tôi biết, nó không thoải mái chút nào..."
Trình Siêu mỉm cười, lần đầu tiên cậu ta xoa đầu Lâm Mộng: "Anh không thấy khó chịu. Chỉ cần đi với vợ là được rồi. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của chúng ta, vợ đừng ủ rũ nữa."
Cô gật gật đầu, sau đó cũng cố nặn ra một nụ cười tươi nhất, cùng với Trình Siêu ra ngoài.
Lâm Mộng đưa cậu ta tới một khu vui chơi khác với nơi lần trước hai người làm việc, sợ sẽ xảy ra rắc rối. Nơi này phần lớn là trẻ nhỏ, tương đối an toàn với một người như Trình Siêu. Hơn nữa cậu ta cũng có vẻ khá thích bọn chúng.
"Siêu Ngốc, anh bỏ mũ với khẩu trang ra, đeo mắt kính là được rồi. Ở đây không có nguy hiểm gì đâu."
"Được, nghe vợ hết."
"À đúng rồi, vợ có thích gì không, anh mua cho?"
Lâm Mộng vừa nắm lấy tay của cậu ta vì sợ cậu sẽ lạc mất, vừa ngạc nhiên hỏi.
"Tiền đâu mà anh đòi mua đồ cho tôi?"
"Nhờ gương mặt này này." Cậu ta tự chỉ vào mình càng khiến cho cô khó hiểu.
Lâm Mộng nghiêng đầu, không đánh tiếng hỏi nhưng Trình Siêu cũng tự hiểu, cậu ta nói một cách tự hào.
"Mấy nguyên liệu làm bánh anh đều dùng gương mặt này để mua. Không hiểu sao họ nhìn thấy anh liền nói có thể mua miễn phí, cơ hội tốt thế này anh phải nắm bắt chứ!"
Lâm Mộng hơi chút kinh ngạc, thế này thì khác gì lừa người! Cô gì nhẹ vào trán của cậu ta, mắng nhỏ.
"Sau này không được làm như thế nữa, không có tiền thì không được dùng gương mặt ấy để mua, nghe rõ chưa?"
Trình Siêu ôm lấy đầu, rõ ràng là đánh rất nhẹ nhưng nước mắt của cậu ta đã ầng ậng, khóe mi đỏ ửng đằng sau mắt kính.
"Huhu, vợ... vợ sao lại đánh anh... anh sẽ không dám nữa mà..."
Lâm Mộng còn chưa kịp hết hồn thì đám nhóc ranh từ đâu chạy tới, bọn chúng ríu rít lè lưỡi nhìn Trình Siêu đang nước mắt ngắn dài, trêu chọc.
"Lêu lêu, đại nam nhân khóc nhè, không có chút khí phách gì cả!"
Trình Siêu cũng nhận ra bản thân mình bị cười nhạo, cậu ra hậm hực cởi kính, sau đó lau sạch nước mắt, dựng lông mèo hung dữ với đám nhóc ấy.
"Hứ, mấy đứa nhóc thối, ai khóc nhè chứ?"
"Lêu lêu, đại nam nhân khóc nhè, lêu lêu lêu!"
"Mau đi chỗ khác, mau đi mau đi!"
Nhìn thấy Trình Siêu xù lông lên, đám trẻ nhìn nhau cười khúc khích sau đó cũng chạy trốn. Cậu ta hậm hực không biết làm thế nào, chỉ dậm chân bực tức.
"Vợ ơi, anh có phải đại nam nhân không?" Trình Siêu vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Mộng làm cô không thể nhịn được cười. "Ờ... Siêu Ngốc nhà chúng ta đương nhiên là đại nam nhân rồi!"
"Vậy sao đám nhóc kia lại nói như vậy? Anh đang rất tức giận đấy!"
"Ây dà, người lớn thì không nên giận những thứ nhỏ nhặt. Anh giận bọn chúng, vậy chứng tỏ anh không phải đại nam nhân."
Trình Siêu lại bị lừa, cậu ta lập tức thu lại biểu cảm ấy, đeo kính lên rồi đột nhiên hôn một cái vào má của Lâm Mộng.
"Hề hề, anh không tức giận nữa, với cả trên phim nói đây chính là chuyện người lớn làm. Anh hôn vợ, chứng tỏ anh là người lớn rồi!"
Cô đứng đơ mất một hồi, rốt cuộc cái tên này ngốc thật hay giả ngốc vậy? Bao nhiêu lần hôn cô thế này rồi? Lâm Mộng còn chưa kịp "lên lớp", Trình Siêu đã nắm lấy tay cô chạy loạn đi chỗ khác.
"Chúng ta mau đi chơi thôi, đừng quan tâm đến chuyện đó. Người lớn sẽ không để tâm những việc nhỏ nhặt."
Chạy mãi một hồi, Trình Siêu liền dắt cô đến một nơi chỉ toàn các cặp đôi đang yêu nhau. Lâm Mộng thấy là lạ, hóa ra không hiểu từ khi nào mà hai người đã từ khu vui chơi này chạy sang khu vui chơi khác. Trong lúc bị kéo đi cô đã chẳng còn tâm trạng nhìn xung quanh, ai ngờ lạc tới tận đây.
"Siêu Ngốc, sao anh lại chạy đến đây? Chúng ta mau về lại khu vui chơi kia thôi."
"Thì tại... anh thấy có mấy người đều tới đây, bọn họ cũng giống chúng ta, là một đôi. Anh nghĩ nơi này thú vị hơn chỗ kia nhiều, nên anh chạy tới đây."
Lâm Mộng đỡ trán, trong đầu Siêu Ngốc này rốt cuộc đều chứa cái gì vậy? Cô đang định kéo cậu ta trở lại khu vui chơi cho trẻ con, ai ngờ tiếng kêu gọi của ông chủ bán gấu làm cho cô giật mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!