"Thần Thần...Em đến thăm anh này..."
Hàn Diệc Thần???
Hàn Diệc Thần nhăn mặt nhìn Nguyệt Phương Dung.
"Cô tới đây làm gì?!"
Nguyệt Phương Dung bước đến khoác lấy tay anh mà nũng nịu.
"Người ta đến thăm anh mà..."
Mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng nặc, tuy không thích nhưng anh vẫn phải gắng chịu.
"Không cần..."
Hạ Thương Vân hơi cúi người xuống.
"Nếu không còn việc gì...Tôi xin phép ra ngoài trước..."
Trước khi xoay người đi, cô còn để cho anh 1 nụ cười hết sức giả trân.
Trong lòng Hàn Diệc Thần hoàng mang vô cùng.
Nguyệt Phương Dung áp sáp người mình vào anh, nhất bộ ngực, cô ta cọ vào cố ý quyến rũ anh.
Đến lúc này, Hàn Diệc Thần chịu không nổi nữa, đã bị Hạ Thương Vân bơ rồi còn mùi nước hoa nồng nặc cứ xốc thẳng lên mũi khiến anh không tài nào thở nổi.
Anh đẩy mạnh cô ta xuống sàn, chỉnh chủ lại trang phục.
Hàn Diệc Thần thở dài.
"Nguyệt tiểu thư...Xin hỏi, cô là vị hôn thê của tôi khi nào...?!"
Nguyệt Phương Dung ngớ người
Cô ta ấp úng
"Thần à...Em..."
Hàn Diệc Thần nhăn mặt
"Tôi với cô không đến mức gọi thân mật như vậy đâu...Gọi tôi là Hàn tổng..."
Nguyệt Phương Dung nuốt nước bọt, cô ta đứng lên cố tiến lại anh nhưng bị ảnh né tránh.
"Anh à...Em...Em thực sự rất yêu anh..."
Hàn Diệc Thần nghệ câu đấy mà nổi hết cả da gà đá vịt.