Vào giây phút Chu Tử Hạ phản ứng lại cũng là lúc cô bị người đàn ông đẩy vào trong phòng tắm, ngay sau đó tiếng khoá trái cửa vọng đến, khiến cho cô giật mình.
"A! Hàn Cao Lãng, anh làm cái gì vậy!" Chu Tử Hạ không dám nói lớn, chỉ đành nói lí nhí trong cuống họng.
Sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, không nói một lời nào mà bắt đầu hành động.
Hàn Cao Lãng hai tay đặt hai bên eo của cô gái, dụng một lực nhẹ mà nhấc bổng toàn thân cô lên cao, sau đó để cô ngồi lên bệ rửa mặt.
Không kịp để cho Chu Tử Hạ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Hàn Cao Lãng ngang nhiên cưỡng hôn cô trong phòng tắm, bàn tay không chịu giữ im một vị trí mà vuốt ve da thịt phía sau lưng của cô.
"Ưm..."
Nụ hôn bất ngờ kéo đến khiến cho cô gái không kịp xoay, hai tay luống cuống không biết đặt ở đâu, sau cùng phải vòng ra phía trước ôm lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông.
Chu Tử Hạ hoé mở cơ hàm để người đàn ông thuận tiện đưa lưỡi vào thăm dò bên trong khoang miệng của cô.
Hàn Cao Lãng tham lam quấn lấy đầu lưỡi đang lẩn trốn của cô gái, trao cho cô từng đợt hôn cuồng nhiệt, cắn miết không ngừng tựa như đang tìm mùi hương lạ còn đọng trong khoang miệng của cô.
Trước khi kết thúc một nụ hôn, Hàn Cao Lãng nghiêng mặt sang một bên, hàm răng dừng lại bên khoé miệng của cô, dùng lực cắn nhẹ làm cho nơi đó rỉ chút máu tơ.
"A... anh... đừng cắn..."
Chu Tử Hạ bị cắn đau không chịu được, mở miệng kêu đau thì lấp tức bị môi lưỡi của người đàn ông lấp đầy. Tiếng môi lưỡi giao nhau vang vọng khắp căn phòng, sau một hồi cố gắng giãy giụa Hàn Cao Lãng mới chịu buông tha cho cô gái.
Trên thái dương của Hàn Cao Lãng nổi lên vài đường gân xanh vì kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong người. Anh khẽ nhếch môi cười một cái, tay đưa lên nắm lấy chiếc cằm vline của cô, ép gương mặt cô gần mặt mình.
"Nha đầu, em đang làm gì trong nhà của tôi vậy?"
Thanh âm khiến cho người ta cảm giác nổi da gà vì sợ hãi. Chu Tử Hạ toàn thân co rúm, ánh mắt nhìn sang vị trí khác để né tránh đi ánh mắt đầy sát khí đằng đằng trong con ngươi của người đàn ông.
"Em..."
Liệu cô nói cô đến đây để xem mắt thì phản ứng của anh sẽ ra sao? Tức giận hay là vui mừng?
Nhưng sau cùng Chu Tử Hạ nhớ tới lời của người đàn ông đề cập đến ngôi nhà, cô ngạc nhiên mà hỏi lại?
"Nhà của anh?"
Hàn Cao Lãng nhíu mày, nói: "Đây là biệt thự nhà họ Hàn, trong tương lai tôi là người kế thừa gia sản cũng như căn biệt thự này."
Chu Tử Hạ không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe được, cảm giác như có một khối bê tông nặng trĩu đè bẹp xuống đầu của cô.
Cô không giấu nổi được cảm xúc ngạc nhiên, ngỡ ngàng khi người đàn ông thừa nhận mình là thành viên trong gia đình này.
"Anh là con trai của bác gái kia sao?"
Bây giờ Chu Tử Hạ mới để ý kĩ, đôi mắt cùng với đôi môi mỏng của người đàn ông có nét giống với bạn học cũ của mẹ mình.
Hàn Cao Lãng từ tốn mà trả lời lại câu nghi vấn của đối phương: "Đúng vậy! Em không biết sao?"
Chu Tử Hạ lắc đầu, tỏ vẻ ra bản thân mình không biết được một chút thông tin nào hết.
Cô đâu có biết rằng anh là con trai của vị phu nhân cao cao tại thượng kia đâu. Cô chỉ biết rằng mẹ cô đã lỡ lời hứa với người ta, sau đó gượng ép cô đi xem mắt. Ban đầu mẹ của cô cũng tò mò, muốn biết mặt chàng rể tương lai có khuôn mạo ra làm sao, nhưng lại bị Lâm Ỷ Phi từ chối, bà có nói với hai người rằng sau này gặp mặt sẽ biết, chứ cho xem mặt trước nó không được gọi là thú vị.
Và ngay từ ban đầu Chu Tử Hạ không có ý định đi xem mắt, cô tự nhủ bản thân mình phải làm cho buổi gặp mặt diễn ra không suôn sẻ, có như vậy cô mới có mặt mũi để gặp mặt người yêu của mình.
Nhưng không ngờ trái đất cũng thật là tròn, sự thật tát cho cô một cái thật mạnh khiến cô lật mặt ngay tức khắc.
Chu Tử Hạ bỗng nhớ đến lời nói ban nãy của Lâm Ỷ Phi, rằng sau khi gặp được con trai của bà chắc chắn cô sẽ lật mặt ngay lúc đó.
Đúng như sự thật, một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô khiến cho cô muốn cắn lưỡi sám hối.
"Nha đầu, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Chu Tử Hạ ngây người, nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
Hàn Cao Lãng tốt bụng, nhắc lại câu hỏi thêm lần nữa.
"Em đến đây làm gì?"
"Em nghe lời mẹ đến đây xem mắt."
"Đối tượng là ai?"
Những đám mây đen kéo đến trên đỉnh đầu của Hàn Cao Lãng, báo hiệu một cơn giông tố đang kéo ập đến.
Chu Tử Hạ ngây thơ lắc đầu, trả lời lại: "Không biết!"
"Không biết?" Hàn Cao Lãng nâng cằm cô lên cao hơn, sau đó thổi một hơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái: "Không biết mà dám tới đây?"
"Em... em thật sự không biết cái gì hết! Hàn Cao Lãng, em bị mẹ ép chứ không phải em mặt dày đến đây đâu?"
Cảm giác như có luồng khí nguy hiểm vây quanh mình, Chu Tử Hạ sợ sệt, dùng ánh mắt hối lỗi, giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng với anh.
"Anh phải tin em! Em thật sự không yêu ai khác ngoài anh hết! Em lên kế hoạch rồi, nhất định không để buổi xem mắt diễn ra suôn sẻ."
Hàn Cao Lãng cúi thấp người xuống, hôn lên sống mũi cao dài của cô, thấp giọng nói.
"Nếu như tôi nói người đàn ông tối nay em phải xem mắt là tôi, khi ấy em định không đồng ý sao?"
Chu Tử Hạ cứng họng, khẽ vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình.
"Anh nói cái gì vậy chứ?"
Đến bây giờ cô vẫn không nhận ra hàm ý ẩn sâu trong câu nói của người đàn ông. Cô cũng không thèm để tâm đến mình phải xem mắt với ai. Cô hừ lạnh sau đó cố gắng đẩy Hàn Cao Lãng ra khỏi người mình, kết quả càng bị anh ôm chặt hơn.
"Tôi nói như vậy rồi em không hiểu sao?"
"Hiểu cái gì?"
"Tôi cũng bị ép về xem mắt!"
"Anh bị?"
"Mẹ bắt tôi về xem mắt, và cũng không cho tôi biết mặt của người phụ nữ đó."
Dừng lại một chút, Hàn Cao Lãng nói tiếp: "Thật may tôi đã nghe lời mẹ trở về biệt thự, nếu không người đàn ông em gặp là thằng em trai của tôi chứ không phải tôi."
Hàn Cao Lãng cũng là do mẹ bắt ép đi xem mắt nên anh mới miễn cưỡng đẩy lùi lịch làm việc để trở về biệt thự cho mẹ mình vừa lòng.
Lúc trên đường trở về anh cũng lên kế hoạch, lấy đại một lý do nào đó nói không hợp nhau, sau đó buổi gặp mặt sẽ không diễn ra suôn sẻ. Hàn Cao Lãng cũng sẽ dự định nói với mẹ mình rằng anh đã có bạn gái đang là sinh viên, và động viên mẹ, nói chờ thêm bốn năm nữa bà sẽ có cả trâu lẫn nghé.
Kết quả, người phụ nữ mà anh phải xem mắt lại chính là người yêu của mình. Hàn Cao Lãng cũng không ngờ mẹ mình lại mát tay chọn người đến như vậy, anh lại càng có lý do để tối nay trừng phạt cô gái.
"Anh... đừng có nói anh sợ mẹ đấy nhé!"
Hàn Cao Lãng cười lạnh, nói: "Tôi sao phải sợ phụ nữ?"1
"Nếu như không sợ, anh cũng sẽ không bị mẹ bắt ép."
"Đổi lại nếu như tôi không nghe theo, có phải em sẽ để mắt đến thằng khác có phải không?"
Chu Tử Hạ bị lời nói của anh làm cho á khẩu, mở miệng định nói điều gì đó nhưng lại nuốt trở lại.
Mày ngu quá Chu Tử Hạ! Càng nói mày càng thể hiện não mày không có nếp nhăn và có cái gan thỏ đế.
Chu Tử Hạ tự chửi bản thân mình.
"Anh... anh đừng đa nghi như vậy!"
Cô chống tay vào trước ngược anh, ra sức đẩy cơ thể anh ra xa.
Hàn Cao Lãng cũng ngầm đoán ra kế hoạch của mẹ mình. Anh biết, mẹ mình là một người rất ngoan cố. Một khi đã thích thứ gì thì bà ra sức tìm mọi giá phải có bằng được thứ đó. Và lúc bước vào cổng biệt thự, quản gia đã báo trước với anh, rằng nên để ý chai rượu vang xuất hiện trong bàn ăn.
Nghe vậy Hàn Cao Lãng dường như suy đoán ra việc làm của mẹ mình.
Lâm Ỷ Phi muốn chuốc thuốc anh và cô gái đó, sau đó để hai người trải qua trận mây mưa cuồng nhiệt. Đến sáng ngày hôm sau lấy lý do uống quá chén cưỡng hiếp con gái nhà người ta, ép anh phải lấy cô gái mà mẹ mình đã lựa.
Nhưng ngẫm lại, chà đạp lên con gái nhà này thì càng tốt. Không ngờ mẹ anh lại chu đáo tạo cơ hội để anh trừng phạt cô gái nhỏ này. Trừng phạt không phải vì cô tự ý đi xem mắt mà không nói với anh một tiếng mà trừng phạt cô vì dám đú theo mấy cái trend với vẩn, đã thế còn cho anh một vé block trên mọi nền tảng xã hội. (Ngạn kiểu: thiếu mỗi Zalo là chưa có dùng đến🤭)
Cánh tay rắn chắc như tảo biển quấn chặt lấy vòng eo con kiến của Chu Tử Hạ, người đàn ông ghé sát vào tài của cô, thổi một hơi vào vành tai khiến cho nó ửng đó, sau đó anh buông ra lời doạ nạt.
"Đêm nay trừng phạt gấp đôi! À không, gấp ba gấp bốn lần mới đúng."
Toang rồi! Đêm nay cô sẽ không thể thoát khỏi răng nanh sắc nhọn của sắc lang này sao?
Nên làm gì để bớt tạo nghiệp đây? Chu Tử Hạ chỉ biết than thầm dưới đáy lòng.
Bão 5/5. Ui, Ngạn không ngờ sau khi ốm Ngạn có thể cố viết mỗi chương hơn 1700 chữ để bão chương lên ấy. Do là giảm béo mấy mươi chương cho nên mấy chương trong tháng 7 này sẽ có xôi thịt nhé. Và dự kiến END truyện là vào cuối tháng 7 nha mọi người. Tính ra bộ truyện này Ngạn đã mân mê gần một năm rồi đấy, thiếu có mỗi ba tháng là tròn 12 tháng phát hành truyện rồi😁.