Những cuộc gọi cứ liên tiếp truyền đến, Chu Tử Hạ bắt máy định nghe nhưng đầu dây bên kia lại ngắt tín hiệu đột ngột.
"Thẩm Giai hôm nay uống nhầm thuốc sao?"
Chu Tử Hạ chửi thầm trong lòng, cô không bận tâm đến người đàn ông đứng bên cạnh mà chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Hàn Cao Lãng đâu chịu bỏ qua cho cô, anh dang tay ra ôm lấy cô vào lòng.
"Nha đầu, em đang bơ tôi đấy sao?"
Chu Tử Hạ cau mày, một tay cầm điện thoại, tay kia đẩy anh ra.
"Anh đừng có mà hồ nháo nữa. Im lặng cho em."
Hàn Cao Lãng không chịu nghe theo, anh ngược lại còn ôm chặt cơ thể cô hơn trước.
"Không cho phép em bơ tôi."
Chu Tử Hạ bực mình, cô ngẩng mặt lên mà trừng anh một cái.
"Bơ dạo này đang lên giá nên em không rảnh để mua cho anh ăn đâu! Buông em ra, em đang bận. Nếu như anh đang rảnh thì giúp em dọn cơm ra."
Nói rồi cô dùng sức có trong người mình mà đẩy thân thể cường tráng của người đàn ông ra, ngay sau đó cô giơ tay chỉ về phía thức ăn đang nguội dần trên bếp.
Hàn Cao Lãng ban đầu không chịu phục, anh đường đường là một vì tổng tài uy quyền, chưa có bất kỳ ai dám ra lệnh cho anh. Ấy vậy mà ngày hôm nay lại bị nha đầu này sau khiến, nhưng vì là người mình yêu nên anh chấp nhận nghe theo.
Điện thoại của Chu Tử Hạ một lần nữa đổ chuông, cô nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng la thất thanh.
[Hạ Hạ!]
Chu Tử Hạ sửng sốt, tay cầm chắc điện thoại, nói nhỏ.
"Thẩm Giai, cậu sao vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ.
[Hạ Hạ, mau đến ký túc xá, cứu mình... mình đang gặp kẻ xấu.]
Chu Tử Hạ nghe vậy liền tức tốc rời khỏi nhà bếp, mắc kệ cho Hàn Cao Lãng hỏi cô đi đâu.
"Thẩm Giai, đợi mình, mình đến ngay bây giờ."
Cô nói, nhưng đầu dây bên kia nhiễm sóng đường truyền, ngay sau đó đột ngột mất tín hiệu.
Chu Tử Hạ càng lo lắng an nguy của bạn mình, cô vội vàng rời khỏi khu nhà trọ này.
Khi đi ngang qua phòng khách, Chu Tử Hạ không quên căn dặn mẹ mình.
"Mẹ và em dùng bữa trước đi nhé, con có việc gấp cần phải ra ngoài."
Đường Y Na lúc này chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà vươn người ra nhìn theo bóng dáng hớt ha hớt hoảng của con mình.
"Tiểu Hạ! Con đi đâu vậy?"
Chu Tử Hạ không ngoảnh mặt lại, cô cúi gập nửa người xuống, vội vàng xỏ đôi giày vào chân, ngay sau đó nhanh chóng rời đi.
Thấy con gái không đoái hoài lại câu nghi vấn chả mình, Đường Y Na cố gắng gọi lớn.
"Tiểu Hạ, đi đâu mà vội mà vàng vậy con, không dùng bữa tối sao?"
....
Trời càng ngày càng tối, xe cộ đi lại ngày càng đông.
Chu Tử Hạ bồn chồn lo lắng, hai tay run rẩy mà bấm số gọi điện cho Đình Thẩm Giai.
"Thẩm Giai, làm ơn, bắt máy đi mà."
Cô lo lắng đến nỗi trên vầng trán lấm tấm mồ hôn, hai chân không ngừng run rẩy.
Không biết vô tình hay là cô ý, cô vừa bước chân vỉa hè thì ngay lập tức có xe taxi chờ sẵn ở đó. Thấy cô ra thì tài xế xe ngay lập tức chuyển động bánh xe nhằm thu hút sự chú ý của cô.
Lúc này Chu Tử Hạ mở khóa máy, nhắn một đoạn tin nhắn gửi cho Đình Thẩm Giai, nói rằng mình đang bắt xe tới trợ giúp.
Nhưng Chu Tử Hạ nào đâu ngờ tới, người gọi điện thoại đến cho cô đâu phải là Đình Thẩm Giai, mà là một chàng thanh niên mang trên mình trang phục màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Hắn ta đã phục kích sẵn trên chiếc taxi đang rơi vào tầm nhìn của cô.
Chu Tử Hạ chưa cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề đến với mình, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức vẫy gọi, chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên cạnh cô.
"Bác tài, cháu muốn đến ký túc xá sinh viên cạnh trường Đại học Nghệ thuật..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt rơi vào người đàn ông mặc áo đen đang ngồi ở hàng ghế sau. Cô cứ tưởng xe đã có người đặt trước nên định không đi, thì người đàn ông ngồi phía sau vội lên tiếng.
"Cô gái, dù sao tôi cũng tiện đường đi qua nơi cô muốn tới, nếu cô không ngại thì có thể đi cùng, tôi không bắt chia đôi tiền đi chung xe đâu.".
Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh
Chu Tử Hạ có chút do dự, nhưng bạn thân cô vẫn đang chờ đợi cô, không thể chậm trễ dù chỉ là một giây.
Thẩm Giai đang đợi mình, giờ bắt xe khác ắt hẳn sẽ chậm trễ.
Nghĩ là làm, Chu Tử Hạ không lường trước được nguy hiểm liền cúi người thấp xuống vào trong xe.
Nhưng chỉ vì không có quyết định đúng đắn, Chu Tử Hạ đã vô tình hiến tính mạng mình đến miệng hang cọp. Ánh mắt sắc bén ẩn náu dưới bóng tối theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.
"Cảm ơn anh đã cho tôi ngồi cùng."
Vào trong xe, Chu Tử Hạ lễ phép, cảm ơn người đàn ông lạ mặt đang ngồi cạnh mình.
Hắn ta khẽ môi lên để một nụ cười đắc thắng, giọng điệu có chút quái thai.
"Cô gái, cô không cần khách sao đâu."
Bánh xe từ từ chuyển động trên mặt đường, ngay sau đó chạy băng băng trên làn đường hẻo lánh không một bóng người qua lại.
Rõ ràng trên xe có chế độ chống xốc, vậy mà người đàn ông lạ mặt kia thi thoảng lại tiến sát lại gần cô. Chu Tử Hạ từ đó sinh ra cảnh giác, cô ngồi ép sát mình ra phía cánh cửa.
"Tiên sinh, hình như anh chiếm chỗ hơi nhiều."
Hắn ta không nói gì, vẫn cố tình tiến sát vào người cô.
Chu Tử Hạ chửi thầm trong lòng, sao hôm nay cô lại đen đến vậy, ra đường đi nhờ xe lại gặp đúng tên lưu manh.
"Cô gái, có biết là đi xe cùng người lạ nguy hiểm không?"
Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, ngay sau đó cô liếc mắt nhìn về phía tài xế, mong tìm được trợ giúp từ phía ông ta.
Nhưng cô đã sai, sau hoàn toàn khi ngồi vào chiếc xe này.
Lúc này Chu Tử Hạ mới phát giác ra mối nguy hiểm đang rình rập, cô sợ hãi mà lớn tiếng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì tôi?"
Cô bày ra tư thế phòng thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông.
Nhìn thân hình trưởng thành, gương mặt quỷ dị ẩn mình dưới lớp khẩu trang, chỉ để lộ ra nửa cặp mắt khiến cho Chu Tử Hạ khiếp sợ.
"Anh... anh đừng có giở thói lưu manh, tôi la lên đó."
Chu Tử Hạ vừa nói dứt câu thì hai người đàn ông ngồi trên xe cười lớn tiếng, ngay sau đó tài xế lái xe lên tiếng, giọng điệu có chíu chế giễu.
"Cô em xinh đẹp, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn có tư tưởng gào thét sao?"
Người đàn ông ngồi cạnh cô xen vào, nói:
"Chi bằng để anh nếm thử mùi vị trên cơ thể của em, lúc ấy em gào thét thỏa mãi cũng không muộn."
Chu Tử Hạ cảm thấy ghê tởm khi nghe ngữ khí của mấy tên lưu manh trên xe. Tại sao cô lại ngu ngốc ngồi lên chiếc xe này để làm gì, chẳng qua vì vội nên cô mới đi. Ai ngờ đâu, trên xe lại ẩn náu hai con mãnh thú đang bị giam đói khái vài tháng.
"Tránh ra! Tôi... tôi báo... báo công an đó."
Nói xong Chu Tử Hạ liền bấm cuộc gọi khẩn cấp, nhưng chưa kịp bấm gọi thì đã bị người đàn ông áo đen vồ lấy, bịt chiếc khăn đã bị động chạm lên mũi cô.
Chu Tử Hạ chưa kịp phản kháng, chỉ vài giây sau đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngạn lỡ đào hố hộ ngôn tình mới rồi, mọi người qua ủng hộ Ngạn với nha.