"Thật là muốn ăn sạch em ngay lúc này!"
Hàn Cao Lãng nhếch khoé môi để rõ nụ cười gian tà, ánh mắt mang theo tia đùa cợt mà nhìn sau vào đôi mắt biếc xanh đẹp của cô gái. Một tay anh vuốt ve dọc sống lưng cô, tay còn lại đưa lên nắm nhẹ hai bên má cô, khuôn mặt đẹp trai uy nghiêm ghé sát vào khuôn mặt sớm đã ửng hồng, hơi thở ấm nóng tràn đầy nam tính phà vào da mặt khiến cho Chu Tử Hạ có chút buồn man mát.
"Anh..."
Chu Tử Hạ kinh hãi, mở miệng ra nói nhưng không biết bản thân nên nói gì. Chỉ biết rằng câu nói của cô vừa thoát ra khỏi cửa miệng thì ngay lập tức bị Hàn Cao Lãnh cướp thoại.
"Em thích loài hoa ải hương?"
Vừa nói Hàn Cao Lãng liếc ánh mắt sắt bén về phía sọt rác, bên trong chứa đầy những chất vụn thải nguyên liệu nhưng lại có một chiếc hộp nhỏ hình hộp lạc loài ở trong đó.
Chu Tử Hạ dường như phát ra giác ra cảm giác ẩm chứa nhiều mối nguy hiểm trong lời nói của anh, cô do dự mà trả lời.
"Ừm... đã... đã từng thích loài hoa đó..."
Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, nhướng mày đầy sự thách thức nhìn về phía cô.
"Ồ vậy sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?"
Có nói cho đâu mà biết, Chu Tử Hạ bất lực mà nói nhỏ trong cuống họng. Nhưng thanh âm của cô phát ra một phần khiến cho người đàn ông nghe thấy rõ một phần nội dung trong câu nói ấy, mi tâm Hàn Cao Lãng nhíu lại, ngữ âm gầm gừ trong cuống họng.
"Hửm?"
"A... là trước kia! Trước kia... cái tuổi thơ dữ dội ấy... em... em đã từng thích loài hoa ải hương chỉ vì nó mang màu sắc tím rất đẹp."
Chu Tử Hạ ngoan ngoãn như một con thỏ ngọc, nói hết sự thật cho người đàn ông trước mặt nghe.
"Nhưng dần lớn lên em đã không còn thích loài hoa đó nữa vì mùi hương của nó không thơm bằng hương thơm của hoa nhài."
Đó là lý do vì sao cô luôn dùng sữa tắm có triết xuất từ hoa nhài, bởi vì trong thành phần của nó có chứa một chất được gọi là Benzen (Hiđrocacbon thơm) giúp lưu hương rất lâu suốt hai mươi bốn giờ, mùi thơm rất dịu nhẹ không quá nồng như mấy mùi khác. Đó chính là lý do cô là fan cứng của nhãn hàng EG mỗi khi cho ra mắt sản phẩm mới có liên quan đến loài hoa nhài.
"Nghĩa là em sớm đã không thích loài hoa ải hương ấy?"
Hàn Cao Lãng ngờ vực hỏi, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng của anh vẫn không giấu đi nụ cười đen tối ấy.
"Ừm, em không thích loài hoa đó, em là fan cứng của hoa nhài."
Chu Tử Hạ gật đầu rối rít, bởi vì trong phân tâm cô biết, nhiếu như cô nói sai điều gì đó sẽ động đến sự tôn nghiêm của gã sắc lang này. Cách tốt nhất vẫn nên gật đầu tán thành những câu nghi vấn mà anh đặt ra.
"Vừa hay tôi đã giúp em vứt thứ đồ mà em không thích."
Chu Tử Hạ khó hiểu, lúc này cô mới nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện ra chiếc hộp quả mà em trai nói có người tặng mình giờ đây đã nằm gọn gàng trong sọt rác hôi hám.
"Anh... nhỏ nhen... đến vậy sao?"
Nụ cười méo mó hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía đồ vậy bị người đàn ông ngang nhiên ném vào trong sọt rác.
Cô chưa kịp nhìn món đồ vật đó trông như thế nào mà đã bị ném đi rồi, như vậy quá là tuỳ tiện không?
Dù sao món đồ đó cũng do một tay thanh mai trúc mã của cô cất công tạo hoá ra, vậy mà phút chốt đã nằm gọn trong một không gian bủa vây những mùi nồng khó chịu, thứ mùi chua tanh thừa thãi của thức ăn.
"Chẳng phải em nói không thích sao? Không thích thì giữ lấy nó bên cạnh mình làm gì?"
Chu Tử Hạ bất mãn, vẻ mặt khó chịu đăm đăm mà nói lại anh.
"Anh một vừa hai phải thôi chứ, đồ rõ là của em cơ mà! Em chưa kịp nhìn qua cũng chưa kịp cảm nhận xem nó có đẹp hay không mà anh đã ném đi rồi. Dù sao nó cũng là món quà mà bạn cũ tặng cho em, em lỡ lòng nào mà chán ghét nó cơ chứ."
Đôi mắt phượng hoàng của Hàn Cao Lãng bỗng chốc thay đổi. Hằn sâu trong con mắt ấy chất chứa bao tia phức tạp, giận dữ, ai oán, ghen tuông. Bàn tay giữ ép chặt hai bên má cô ngay lập tức dùng lực bóp chặt lại. Chu Tử Hạ đau quá má kêu đau, khoé mắt vương chút phiến hồng.
"A! Anh đang làm em đau đấy!"
Chu Tử Hạ ra sức gỡ từng đầu ngón tay đang bấu vào làn da mịn màng của mình, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì lực đè nén xuống càng đau bấy nhiêu.
Toang rồi, cô lại bắt đầu động đến đốm lửa tự ái của người đàn ông này mất rồi. Chap mới l𝗎ôn có 𝘁ại { T𝘳Um𝘁𝘳𝗎yệ n.𝖵𝗡 }
Có phải cô sẽ bị anh "khai tử" ngay lập tức ở đây không?
Bỗng nhiên những hình ảnh không mấy đẹp đẽ mà hai người từng quấn quýt mỗi khi anh nổi giận ùa về trong tâm trí, khiến cho cô cảm giác ớn lạnh từ phía ra gáy, toàn thân run rẩy.
"Em chỉ được nhận những món quà do tôi tặng! Ngoài tôi ra bất kể ai khác cũng không được phép tặng cho em!"
Chu Tử Hạ không chịu nổi tính khí của người đàn ông, cơn giận dỗi của cô đã phun lên đại não. Không nghĩ ngợi gì, Chu Tử Hạ liền đặt hai tay mình trước ngực người đàn ông, dùng hết sức lực bình sinh có trong người mà đẩy anh ra xa khỏi người mình.
"Anh đừng có ngoan cố khi tự nhận của riêng về mình có được không? Em thật là mệt mỏi khi phải giải thích việc cá nhân của mình cho anh nghe!"
Hai tay cô siết chặt bên hông, nhìn thẳng vào tầm mắt nhìn của anh mà lớn giọng.
"Lý trí của anh đã bị dấm chua lấn át! Anh quá ghen tuông vào những thứ phi lý!"
Chu Tử Hạ sải dài bước chân rời khỏi nơi đây. Nhưng chưa đi được quá hai bước cổ tay cô đã bị một bàn tay nắm chặt dữ lại, kèm theo đó là một giọng nói đanh thép.
"Chu Tử Hạ!"
Hàn Cao Lãng cố kiềm chế cảm xúc ghen tức trong người mình, bàn tay siết chặt ghim giữ cô ở lại, gân xanh nổi rõ ở hai bên thái dương, lớn tiếng gọi tên cô.
Chu Tử Hạ không hy vọng anh nói gì, hốc mắt cô đỏ hoe ngấn lệ, lạnh lùng đáp lại.
"Gì cơ?"
Cô vừa quay người lại liền bị một bàn tay rắn chắc vươn tới đỡ lấy sau gáy mình, ngay sau đó gương mặt đẹp trai của người đàn ông thu lớn vào tầm nhìn của mình. Vào lúc Chu Tử Hạ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền cảm thấy thứ gì đó mềm mại áp vào môi mình. Đến khi định hình lại cô mới nhận ra Hàn Cao Lãng đang hôn cô, nụ hôn này không cuồng bạo như những lần trước mà thay vào đó là từng đợi nhẹ nhàng ép xuống, môi vờn môi, lưỡi vờn lưỡi.
Chu Tử Hạ trừng mắt lên, nhìn vô hồn trong không trung. Sau đó cô cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh làm từ kim loại đang bao phủ lấy ngón tay áp út của mình.
Lúc này Hàn Cao Lãng cũng ngừng hôn cô. Anh cúi xuống hôn lên mu bàn tay của cô, lúc này Chu Tử Hạ mới nhận ra vật lạ trên tay mình.
Đó chính là chiếc nhẫn cưới DR, chiếc nhẫn kim cương mà mỗi người đàn ông trên thế giới này chỉ được sở hữu duy nhất một cái.
Nhìn viên kim cương sáng lấp lánh, đáy lòng của Chu Tử Hạ trào dâng lên bao hàm súc khó tả được.
Anh đây là đang cầu hôn cô sao?
Chu Tử Hạ biết rõ giá trị thẩm mĩ của chiếc nhẫn cưới DR này, nó là biểu tượng của sự thuỷ chung Người đàn ông muốn có chiếc nhẫn này phải xuất trình giấy tờ tuỳ thân, và trong cuộc đời chỉ được duy nhất mua một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai mua lại.
Cô rưng rưng nước mắt, cảm xúc nghẹn ngào xen lẫn hạnh phúc không nói lên lời nào.
"Nha đầu, đồng ý làm vợ tôi, có được không?"
Ánh mắt của anh trìu mến, dịu dàng mà đặt nụ hôn yêu chiều lên vầng trán của cô.
"Chờ sau khi em tốt nghiệp, hai ta sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ. Hoặc nếu như em không chờ đợi được thì ngay ngày mai tôi đưa em đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn, sau đó chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ."
Chu Tử Hạ không tin vào những điều gì mà tai cô vừa nghe thấy.
Hàn Cao Lãng anh đây đang cầu hôn cô chăng? Việc này đến với cô quá đột ngột, hình như anh đã quá vội vàng để đưa ra quyết định này.
Cô không biết bản thân mình đưa ra sự lựa chọn nào cho đúng đắn, một phần cô không muốn mình mang danh phận của một com giáp thứ mười ba, càng không thể mang cái mác giật chồng người ta được.
"Anh... anh đang nghiêm túc?"
Chu Tử Hạ bán tín bán nghi mà hỏi, ánh mắt cô nhìn vào nét mặt phấn khỏi của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, quyết đoán tức khắc.
"Chuyện cưới xin đâu thể nói hươu nói vượn. Em trông tôi rất giống đang nói đùa?"
Anh ta nói lấy cô? Vậy người phụ nữ cô gặp đi cùng với anh ở trong bệnh viện thì sao? Lẽ nào ông là một gã đàn ông tồi, chuyên đi phản bội phụ nữ, chơi chán chê bắt đầu quay sang ruồng bỏ.
"Nhưng... nhưng anh đã có chủ..."
Reng... reng... reng...
Chu Tử Hạ định nói với Hàn Cao Lãng rằng anh đã là hoa có chủ, nhưng ngay lúc đó chuông điện thoại kêu lên, cắt đứt mọi câu nói của cô.
Cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, trên màn hình hiện ra dãy số quen thuộc.
Là Đình Thẩm Giai?
Giờ này gọi cho cô ắt hẳn đang lo lắng cho cô vì sao vẫn chưa về ký túc xá.
Chu Tử Hạ vội vàng bắt máy, nhưng đầu giây bên kia chỉ truyền tiếng gió xào xạc, ngay sau đó lại ngắt kết nối.