Chu Tử Hạ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Thôi toang rồi! Hũ dấm ngâm ủ lâu năm nay có dấu hiệu bị nứt rạn!
Bởi người ta thường nói, khi ngâm hũ dấm có chiều cao hơn cái đầu người, cần phải cân nhắc một cách tỉ mỉ, kỹ lưỡng. Sai một ly đi một dặm, một khi bị vỡ là y như rằng cả cái làng không ai có thể ngửi nổi cái mùi chua nồng nặc, đầy tính chiếm hữu này.
Nghe giọng điệu của người đàn ông, Chu Tử Hạ biết hắn đang ghen thật rồi.
Dẫu biết ghen là cảm xúc khó điều khiển, đôi khi nó còn là gia vị của tình yên, nhưng đối tượng mà người đàn ông ghen lại là tên nhóc chưa vắt sạch mũi.
Hàn Cao Lãng mặt nhăn mày nhó, ánh mắt khó chịu đăm đăm nhìn về phía cún con hôi sữa đang bị mình xách cổ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ có ý định đánh cắp vật sủng của anh vậy.
“Hứ! Ai là cún con hôi sữa chứ?”
Thằng bé con giãy giụa, tìm đủ mọi cách thoát khỏi bàn tay to khoẻ hệt như chiếc kìm sắt đang ngoạm chặt lấy cổ áo kia.
Nhưng sức lực của con nít vừa bước sang tuổi thứ mười đâu thể đấu lại với thể xác của một gã thanh niên chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi chín. Giờ đây trông thằng bé chẳng khác nào con cá chạch, cơ thể uốn éo tìm đường thoát thân.
Với tính cách hống hách của người đàn ông, Chu Tử Hạ sợ rằng anh sẽ ra tay với trẻ con. Cô vội vàng đứng dậy, vươn tay ra muốn đỡ thằng bé. Nhưng Hàn Cao Lãng đã nhanh tay hơn, anh nâng thằng bé lên cao chót vót, Chu Tử Hạ dù có dùng sức kiễng cao chân lên cũng chẳng thể nào với tới.
“Hàn Cao Lãng, anh đừng làm càn! Thằng bé còn nhỏ nó đâu có biết gì nhiều! Chỉ vì lời nói ngây dại đó mà anh cũng đi so đo sao?”
Vết nứt trên bình dấm ngày một lớn, sắc mặt của người đàn ông càng tệ hơn.
Ha, chỉ là một thằng nhóc thôi sao? Mười tuổi cũng đâu còn là con nít nữa, ở độ tuổi này cũng phân biệt được đâu là tình cảm xuất phát từ trong trái tim, đâu là tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng.
Có một đứa con nít nào, ngay từ lần đầu gặp mặt đã tỏ tình với con gái nhà người ta, đã thế đối tượng đó đã là hoa có chủ.
“Còn nhỏ sao? Còn nhỏ nên có quyền được lái phi công sao?”
Hàn Cao Lãng không kiềm chế được lửa giận trong người, anh trừng mắt nhìn về phía người con gái, lần đầu tiên anh gắt gỏng với Chu Tử Hạ chỉ vì chuyện vụn vặt này.
Đúng là có một cô bạn gái sở hữu nhan sắc trời ban, mang theo bên mình cũng phải đề phòng, sơ hở một tí là y như rằng có kẻ cướp mất.
Phản ứng của người đàn ông quá thái rồi. Chu Tử Hạ không ngờ anh có tính ghen tuông mạnh như vậy, đến con nít cũng không buông tha.
“Anh đừng như vậy mà!”
Chu Tử Hạ định tiến lại gần, nhưng lại va phải ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông. Hệt như có dòng điện vô hình lướt qua, sống lưng của cô ớn lạnh, da thịt sởn gai ốc, đôi chân cứng đờ lại không dám bước tiếp.
Nếu như Chu Tử Hạ có lá gan lớn, ngoan cố xen ngang vào chuyện này, e rằng cô là con mồi tiếp theo ngoan ngoãn nằm dưới móng vuốt sắc bén của con ác long kia.
Hàn Cao Lãng không thèm để tâm đến người con gái, anh hạ thấp thằng quỷ không biết điều xuống, ghé sát vào mặt nó, ánh mắt u ám nhìn thẳng đối phương.
“Tên nhóc hôi sữa này, ai cho nhóc lá gan lớn đi cướp đồ người khác như vậy?”
Đối diện với luồng sát khí đầy rẫy nguy hiểm của tử thần, thằng nhóc quỷ này quả thật có cái gan rất lớn, không biết trời cao đất rộng là gì, bướng bỉnh liếc xéo người đàn ông cao ngạo trước mặt.
“Hứ, thật nực cười! Ông là ai mà có quyền cấm cản tôi theo đuổi chị xinh đẹp chứ?”
Gân xanh trên trán ngày càng hiện rõ, danh xưng mà thằng bé gọi Hàn Cao Lãng, nó chẳng khác nào một nhát dao cắt đứt tuổi tác thật sự của anh.
Hàn Cao Lãng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nhủ không nên chấp vặt con nít hôi sữa này, nó chỉ là thằng nhóc bướng bỉnh khó dạy bằng lời nói. Nhưng trong đầu người đàn ông không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó, Hàn Cao Lãng chẳng thể cắn răng nhẫn nhịn được, trực tiếp hét thẳng vào mặt tên trộm lớn mật này.
“Mẹ kiếp! Ông đây là chồng của cô ấy! Nít ranh không hiểu chuyện nên biến ra chỗ khác! Nhóc chưa đủ tuổi để nghĩ tới dăm ba cái chuyện cưới xin này!”
Nghe được đáp án, vẻ mặt của thằng bé tỏ ra hờ hững. Dường như nó không để tâm đến giọng điệu tức giận của Hàn Cao Lãng, thằng bé nhún vai, nhìn đối phương bằng nửa con mắt.
“Chú già, tại sao chú không soi gương xem lại gương mặt mình có phù hợp làm chồng của chị xinh đẹp không? Già chết đi được!”
Mây đen ùn ùn kéo đến, giông tố cuộn tròn mang theo tia sấp chớp, tích tụ trên đỉnh đầu của Hàn Cao Lãng. Đến người đứng bên ngoài như Chu Tử Hạ cũng cảm nhận rõ độ ớn lạnh, nguy hiểm đang toả ra tứ phương tứ phía từ cơ thể của người đàn ông.
Lửa giận được đẩy đến đỉnh điểm, trong con ngươi của Hàn Cao Lãng tràn đầy tia lửa phẫn nộ. Anh vươn tay ra, dùng lực búng thật mạnh vào giữa trán tên nhóc ương ngạnh kia.
“Thằng nhóc này, chán sống rồi sao? Tại sao nhóc không tự soi gương lại, xem cái mặt non choẹt vẫn còn dính mùi sữa mẹ đòi theo đuổi con gái nhà người ta. Không thấy nhục mặt một chút nào sao?”
Cậu bé bĩu môi, tuy cơ thể vẫn còn lơ lửng trên không trung, nhưng vẫn bướng bỉnh khoanh tay lại trước ngực, hai mắt nhắm lại, cười nhạo mà nói.
“Hừ, chú không cần phải nói! Tôi cai sữa mẹ khi còn là một thằng nhóc chưa đủ một tuổi, giờ tôi đã mười tuổi rồi, chỉ là muốn đi đánh dấu chủ quyền để tám năm sau… Ui da!”
Không để thằng bé nói hết câu, Hàn Cao Lãng đặt nó xuống sàn nhà, không nói cũng chẳng rằng, tay siết chặt thành đường quyền mà củng một cái rõ đau vào giữa đầu. Sức lực quá mạnh, chỉ vài giây sau đầu thằng nhóc nổi lên một cục u rõ to.
Oái ăm thay, cún con hôi sữa này lại dùng đến chiêu trò nước mắt cá sấu, mếu mếu máo máo đi về phía Chu Tử Hạ, tay vươn ra, dùng điệu bộ đáng thương mà cầu cứu.
“Huhu, xinh chị đẹp! Cứu em! Lão già này đáng sợ quá!”
Chu Tử Hạ theo phản xạ cúi thấp người xuống, dang tay ra ôm lấy con quỷ ăn vạ vào lòng. Thằng nhóc tìm được bia đỡ đạn ngay lập tức cuộn tròn mình trong vòng ôm ấp áp của cô gái, trông chẳng khác gì cục bột nhỏ bé, đáng yêu.
Cô cực kỳ thích con nít, mỗi lần nhìn chúng khóc làm nũng là y như rằng cô mềm lòng. Chu Tử Hạ đưa tay lên xoa nhẹ vào cục u giữa đỉnh đầu của thằng bé, dịu dàng thổi gió.
“Đau lắm sao?”
“Đau! Muốn chị xinh đẹp hôn hôn!”
“Thẳng quỷ, muốn gọi đòn hả?”
Hàn Cao Lãng sấn lại gần. Lần này anh không tách hai người ra nữa, mà thay vào đó, bàn tay to lớn của anh vươn ra ôm lấy thắt lưng của Chu Tử Hạ, kéo cô sát lại gần.
Tên giặc nào đó bị mắc kẹt ở giữa, thằng bé hoang mang chưa kịp phản ứng lại, ngay lập tức được ăn một bữa con chó no căng bụng, đến đoạn cao trào không thể nào nuốt nổi.
Nếu như có kẻ rình rập đến địa bàn của mình, Hàn Cao Lãng đương nhiên phải đích thân ra mặt, đánh dấu chủ quyền.
Chu Tử Hạ muốn rụt đầu lưỡi lại, nhưng khổ nỗi tính ghen tuông của người đàn ông quá lớn. Chiếc lưỡi mềm mại bị người kia mút lấy mút để, không khí bên trong khoang miệng ngày càng khan hiếm.
Khoảng cách giữa hai người được Hàn Cao Lãng kéo lại gần, gần đến nỗi khuôn mặt bầu bĩnh của thằng quỷ không biết điều nào đó cọ xát vào cơ ngực cứng rắn của người đàn ông. Không khí giữa khoảng cách hạn hẹp đó như bị rút cạn, khiến thằng bé cảm thấy nghẹn thở.
“Lão già thối tha! Ông đang làm gì chị xinh đẹp của tôi vậy?”
Thằng bé ra sức đấm vào cơ ngực của người đàn ông liên hồi, không những vậy mà vạch áo vest của anh ra, cách một lớp áo trong cùng mà cắn mạnh vào da thịt, nhưng lại vô tình cắn phải đầu ngực, làm cho Hàn Cao Lãng phải dừng lại động tác đánh dấu lãnh thổ, trừng mắt cảnh cáo con quỷ đang lộng trong lồng ngực của cô.
“Nhóc con, lần đầu thấy người lớn hôn nhau à?”
“Lần đầu cái đầu chú! Tên thối tha!”
“Đây không phải là sân chơi của nhóc! Phắn đi trước khi mọi điều tồi tệ xảy ra!”
Nói dứt lời, Hàn Cao Lãng túm cổ áo của thằng bé, như xách cổ chó, cổ mèo, thẳng tay ném quỷ phiền phức xuống dưới đất.
“Ui da!”
Thằng bé bị dập mông xuống nền nhà cứng cáp, bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái mông bị tổn thương, oan ức ngoảnh đầu về phía sau, phụng phịu mà ai oán.
“Cái đồ vũ phu! Hừ, bằng mọi giá, tôi nhất định phải có được chị xinh đẹp! Cứ chờ đó!”