Lệ Quyên thầm than trong lòng. Tự nhiên ở đâu lòi ra một đàn ông mang danh tính vị hôn phu của Chu Tử Hạ vậy? Sao trước giờ không ai nói cho cô biết điều này.
"Khỉ thật, đợt này gay cấn rồi đó!"
Lẽ nào em họ của mình lại có thêm một tình địch sao? Lệ Quyên thầm nghĩ bụng trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin báo cho Lâm Ỷ Phi.
Suốt cả một tiết học Chu Tử Hạ không chú tâm nổi, sau lưng cô luôn bị Tần Miên trêu chọc. Cậu ta hết nghịch tóc của cô lại quay sang gác chân lên ghế cô, thi thoảng lại rướn người về phía trên, thì thầm vài tai cô những câu nói năm xưa mà hai người từng hẹn ước.
Chu Tử Hạ siết chặt bút máy trong tay, ngay ngoắc đầu lại phía sau để nhắc nhở nam sinh mới. Nhưng ngờ đâu cô vừa ngoảnh mặt lại, mũi của cô đã chạm vào mũi của nam sinh đó. Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, hơi thở hoà quyện vào với nhau.
Gì vậy... sao lại gần đến như vậy chứ?
Toàn thân của Chu Tử Hạ cứng đờ lại, đầu óc như trống đánh oang oang không biết phải làm gì tiếp theo. Cũng may cô vẫn còn tỉnh táo, định dịch đầu về phía sau nhưng Tần Miên vẫn phản ứng nhanh hơn cô. Anh ta chu môi lên, hôn chụt một cái vào đôi môi anh đào của cô.
Nụ hôn lướt ấy kéo dài đúng một giây, Chu Tử Hạ sững người lại, song cô vẫn kịp phản ứng lại, giơ cao tay tặng cho đối phương một cái bạt tai!
Chát!
Tiếng va đậm mạnh giữa da thịt vang lên nhưng bị tiếng ồn trong lớp lấn át.
Chu Tử Hạ tức giận, đôi mắt xinh đẹp trừng nam sinh dám hành động manh động trong lớp. Không một động tác thừa nào, cô đưa tay lên chà mạnh vào nơi anh ta vừa mới chàm môi vào.
"Tần Miên! Cậu lưu manh vừa thôi!"
Tần Miên chỉ nhếch môi cười lạnh một cái, anh ta chống tay dưới cằm, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú nhìn về phía cô.
"Tiểu Hòn Than ham ăn ngày nào còn bé bây giờ đã trưởng thành, da dẻ hồng hào trắng nõn, đôi mắt thật đẹp, càng nhìn càng thấy mê!"
Tiểu Hòn Than là biệt danh hồi còn nhỏ Tần Miên đã đặt cho cô.
Cái tên nói lên tất cả, năm lên ba tuổi do cô hay đi chơi dưới nắng nhiều quá đâm ra da nó đen như một cục than, chính vì vậy Tần Miên đã đặt biệt danh Tiểu Hòn Than cho cô.
Chu Tử Hạ nghe nam sinh nhắc đến biết danh hồi nhỏ, lửa phẫn nộ trong lòng cô phun trào.
Tại sao năm xưa mình lại ngu muội khi bám theo đuôi tén này như hình với bóng vậy? Đã thế mạnh miệng tuyên bố sau này sẽ lấy hắn làm chồng.
Bây giờ nghĩ lại, sao thời đó mình trẻ trâu thế nhể?
Chu Tử Hạ tức giận đến nỗi hai bên má đó bừng lên, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới.
"Tần Miên, đang trong giờ học đó."
Tần Miên tính dai như đỉa đói, cãi cùn lại: "Ừ hứ, trong lớp cũng không ngăn cản được việc mình muốn hôn vơi tương lai của mình."
"Cậu nằm mơ đi!"
"Tiểu Hòn Than, có vẻ như hai ta ở xa nhau rất lâu rồi, sợi dây tình cảm chắc đã chuyển bị giãn đứt. Chắc tôi phải mất một thời gian khá dài để hàn gắn lại tình cảm với em sao?"
"Cậu không có cửa đâu!"
"Đêm nào tôi cũng nhớ về em, lúc nào cũng chỉ muốn thật nhanh để trở về bên em."
"Tần Miên!" Cô gằn giọng, kết quả vẫn bị nam sinh phất lờ.
"Sao nào! Nhớ tôi quá cho nên luôn gọi cái tên này trong giấc mơ sao?"
"Cậu giữ ý một chút đi!"
"Vợ của mình mà, làm gì phải chú ý đến lời nói và hành động? Tối nay tôi đến gặp mẹ em nhé!"
"Tôi đã có người yêu rồi!"
Tần Miên mở miệng định nói lời gì đó, bên tai truyền đến câu nói của cô khiến cho anh ta đứng hình mất vài giây.
Sau vài phút im lặng, Tần Miên dường như đang suy đoán một điều gì đó, xong rồi nhoẻn miệng cười đùa với cô.
"Người đàn ông đó là tôi có phải không?"
Không để cho Chu Tử Hạ kháng cự lại, Tần Miên ngay lập tức xen vào lời của cô.
"Tôi biết mà! Trái tim em trước giờ luôn có tôi. Dù là hồi còn bé hay là trưởng thành, em vẫn thật lòng yêu tôi mà thôi! Chẳng phải em đã chờ đợi tôi hơn mười năm rồi sao? Tôi hiểu được lòng chân thành của em mà! Chính vì vậy tôi mới quyết định về nước, đón vợ mình sang bên Anh Quốc cùng sinh sống!"
Chu Tử Hạ cười nhạt, trưng cái bộ mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm với Tần Miên.
"Anh bị ảo tưởng à? Tôi từ trước đến nay chưa từng thích hay yêu anh. Tôi yêu người đàn ông khác! Người đấy nom trưởng thành hơn anh, ga lăng hơn những gì anh tưởng, và thậm chí anh ấy còn đẹp trai hơn cái bản mặt đê tiện của anh. Anh đừng ở đây mà từ biên tự diễn nữa! Anh không có cửa bước vào trong trái tim tôi đâu! Trái tim tôi chỉ mở cửa một lần và đã đóng lại khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình."
"Còn lời hẹn ước năm xưa sao? Lời nói trẻ trâu năm đó anh cũng bận tâm sao? Gió thoảng qua tai, tôi chỉ nói suông thôi chứ đâu có ý sau này làm vợ anh đâu! Ngoài kia có rất nhiều cô gái tốt hơn tôi gấp vạn lần, anh đâu phải nhất thiết nhắm vào tôi? Tôi là hoa đã có chủ, và mẹ tôi đã đồng ý gả tôi cho bạn học cũ của bà ấy rồi! Cho nên tốt nhất là anh hãy dẹp đi những mộng mơ không có hậu đi, tôi đã trở thành người phụ nữ của người ta rồi! Lần sau có nhìn tôi thì cất cái ánh mắt thèm khát đi, kẻo rước hoạ vào thân đấy!"
Sau khi giáo huấn cho nam sinh một bài học, Chu Tử Hạ lúc này mới thấy lòng hả dạ hơn.
Tần Miên cũng đâu chịu nhượng bố, hắn không dễ gì mà buông tha cho cô. Hắn ta rướn người về phía cô, miệng ghé sát vào tai cô, nói một câu hết sức bá đạo.
"Em sinh ra vốn dĩ là của tôi! Để tôi thử xem, tên nào dám ngang nhiên cướp người phụ nữ của tôi trong lúc tôi vắng mặt."
Hắn ta ác ôn đến nỗi căn nhẹ vào vành tai của cô.
"Em không thoát khỏi tôi đâu, Tiểu Hòn Than!"
Nói xong hắn ngồi về vị trí của mình, hai chân gác lên mặt bàn, ung dung nhắm mắt ngồi ngủ.
Điên mất thôi! Tên này thật sự điên rồi!
Chẳng nhẽ cô vùng dậy đập cho hắn một trận lên bở xuống ruộng cơ chứ!
Một tên đùa dai như đỉa đói, xua đuổi thế nào cũng không chịu cút ra chỗ khác.
Chu Tử Hạ! Mày nhất định phải thật bình tĩnh! Không nên đánh người.
Phải tịnh tâm, thật tịnh tâm.
Tịnh tâm... tịnh tâm... tu thiền... tu thiền...
Chu Tử Hạ nhẫn nhịn, chờ hết tiết đầu tiên cô sẽ xin đổi sang chỗ khác.
Cuối cùng tiết đầu đã kết thúc, cô đang định thu dọn sách vở để chuyển chỗ bỗng nhiên Lệ Quyên rủ cô đi đến nhà vệ sinh.
"Hạ Hạ, cậu đi cùng mình ra nhà vệ sinh được không? Mình muốn dặm lại chút phấn, tiện thể rửa tay luôn."
Chu Tử Hạ vẫn thấy bản thân mình có chút mệt mỏi, đặc biệt là eo cô vẫn còn đau, cô từ chối khéo Lệ Quyên.
"Thông cảm cho mình nhé, mình không được khoẻ trong người."
Lệ Quyện cũng hào phóng, nói: "Không sao, vậy mình đi một mình cũng được."
Nói xong, cậu ta phóng như một làn gió rời khỏi phòng học.
Chu Tử Hạ thở dài một cái, bỗng nhiên ánh mắt cô rơi vào bộ đồ trang điểm của Lệ Quyên để trên bàn.
Vội vàng đến mức không mang cả đồ makeup theo, cứ như bị tào tháo đuổi vậy!
"Lệ Quyên! Cậu quên đồ này!"
Khi cô quay lại phía cửa lớp đã không nhìn thấy bóng lưng của Lệ Quyên đâu. Chu Tử Hạ bất lực thở dài, không muốn bạn mình mất công phải quay lại lần nữa nên cô tốt bụng đem giúp cô.
Nhưng khung cảnh ngôi trường này có vẻ khá rộng, cô thì mới là sinh viên năm nhất vào trường được gần hai tháng, chưa thích nghi được nơi đây khiến cho cô lạc đường.
Phòng học cô nằm ở dãy nhà B thì hiện tại cô đang đứng ở sảnh C, đôi mắt tìm kiếm không ngừng đảo quanh bỗng cô nhận ra bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông.
Chu Tử Hạ đứng khự lại, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng ấy, chỉ cách mình tầm năm trăm mét.
"Hàn Cao Lãng ư?"
Dáng dấp này không lệch một chút nào hết, và cả kiểu tóc này nữa.
Không biết anh ta đến trường cô để làm gì, lẽ nào lại tìm cô sao?
Chẳng phải anh có trăm công nghìn việc ở trong công ty, thời gian đâu có rảnh để mà đến đây thăm cô được chứ.
Lẽ nào do cô hoa mắt nên mới nhìn nhầm ư?
Điều này càng chắc chắn hơn đến khi anh ngoảnh mặt sang một bên, ánh mắt nhìn về một lớp học gần đó.
Đúng rồi, chính là anh ấy, Chu Tử Hạ không bao giờ nhận nhầm được.
Mắt đeo gọng kính mạ vàng, tay trái đeo đồng hồ kim cương, những thứ đó cô đã từng nhìn thấy anh dùng rồi.
Chu Tử Hạ định chạy lại ôm lấy anh từ phía sau, nhưng cô vừa mới đi được ba bước chân lại dừng lại, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ mặc váy trắng bước ra từ trong phòng học, gương mặt vui vẻ sà vào lòng ôm lấy người đàn ông.
Người phụ nữ không ai khác chính là người cô bắt gặp vào ba tháng trước, và lần cô đến bệnh viến khám thân thể cũng đã gặp qua cô ta.
"Cô ấy... vẫn qua lại với Hàn Cao Lãng...