"Bày tỏ ta đây là người tốt! Cơm thật là khó nuốt!"
Thằng bé tỏ vẻ ra sạch sẽ đưa hộp cơm lên mũi ngửi ngửi, sau đó vắng một câu nói khiến cho thần sắc của kẻ ngồi cạnh nhíu mày.
"Khoảnh vừa thôi nhóc con! Không ăn thì nhịn đi!"
Hắn ta cũng chả thèm tranh chấp đôi co gì với đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Mưa rơi trắng xóa ngoài đường che đi tầm nhìn của tên lái xe.
"Đại ca, ngoài trời mưa to quá không nhìn rõ địa hình để di chuyển..."
Tên lái xe chưa kịp dứt lời, tên được xưng là đại ca, người đang hút điếu xì gà lên tiếng, thanh âm ồm ồm.
"Không cần phải xoắn! Dừng lại một góc nào đó cho anh em nghỉ ngơi, tạnh mưa thì tính tiếp!"
Tên lái xe cũng không lề mề nhanh chóng dừng xe tại một chỗ khuất bên lề đường.
Diện tích trong xe không có chật chội khó thở, rộng rãi nhưng đầy áp lực. Áp lực là làm sao để thoát khỏi tay bọn bắt cóc này không cần đến sự trợ giúp của ba mình. Ảnh Thừa Nhiên trầm lặng suy nghĩ, chợt cậu ta nhận ra nhược điểm của mấy người xung quanh.
Cứ cách mười lăm đến hai mươi phút là bọn họ đều uống nước. Nhìn hơn chục vỏ chai nước khoáng vứt gọn tại một chỗ, năm chai nước vẫn còn uống nửa dở. Ảnh Thừa Nhiên nhìn năm chai nước đó trong đầu nảy ra ý nghĩ bá đạo.
Thằng bé nhắm mắt giả vờ ngủ. Không khí trong xe im lặng hẳn, bên ngoài là tiếng mưa rơi. Chưa đầy năm phút, tất cả bọn họ đều chìm vào giấc ngủ.
Ảnh Thừa Nhiên kiên nhẫn chờ thêm vài phút nữa mới dám nhẹ nhàng hành động kế hoạch của mình.
Thằng bé khẽ khàng lấy ra thuốc xổ lúc sáng mình đã mua, rón rón nhẹ nhàng tụt xuống khỏi ghế ngồi tiến gần về đóng chai nước vẫn còn đang uống bỏ dở.
Tay chân không hề run rẩy, nở nắp từng chai một ra, thuận tiện mà đổ bột trắng vào ruột chai.
Kế hoạch diễn ra chưa đến ba phút. Sau khi xong việc, Ảnh Thừa Nhiên lại rón rén nhẹ nhàng trở về chỗ cũ. Từ đầu đến cuối cậu hành động không phát ra một tiếng động nào, cứ lén lén lút lút làm việc như tên trộm hành nghề lâu năm.
Xong xuôi mọi việc, Ảnh Thừa Nhiên gõ nhẹ lên mặt đồng hồ thông minh đúng ba lần để ra tín hiệu cho ba mình. Vào thời điểm đó, do Ảnh Thừa Quân đang trong cuộc họp, anh ta hoàn toàn không biết đến tín hiệu cầu cứu của con trai mình.
Việc gì đến cũng sẽ đến, việc gì qua nó cũng sẽ qua. Mọi việc đều thuận theo lẽ tự nhiên của nó. Mười phút ba mươi giây, bọn họ đều tỉnh lại, trời mưa cũng đã ngớt đi.
Ai nấy đều cầm trên tay chai nước mà cho lên miệng, ừng ực nuốt xuống. Nhìn bọn họ uống, đáy lòng của Ảnh Thừa Nhiền hò hét vui sướng. Vậy là cá đã mắc câu rồi! Cũng may thuốc xổ là loại mạnh, chưa đầy hai phút mặt ai người đó đều nhăn lại, tay ôm lấy bụng kêu òng ọc.
"Con mẹ nó, rõ ràng nay có ăn phải thứ bẩn thỉu gì đâu!"
Tên được gọi là đại ca giận dữ mà chửi tục một tiếng.
Không còn cách nào tên lái xe khởi động xe, tăng tốc lái xe đến tiệm tạp hoá
phía xa. Do lái xe với tốc độ cao, không làm chủ được mà khi đến gần điểm cần dừng đột nhiên thắng gấp lại làm cho lốp xe cao su ma sát vào mặt đường tạo ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của một cô gái đang mang nỗi u sầu trong lòng.
Cũng chính vì tình huống đó đã cho Ảnh Thừa Nhiên gặp được Hà Bội Sam, khiến cho thằng bé muốn được ở bên cạnh cô gái này.
Người gì đâu có vẻ đẹp chim sa cá lặn, giọng nói trong trẻo dễ nghe. Nhưng vì bảo vệ cậu mà cô gái đó bị ăn trứng hai nhát đạn. Và đây cũng là lần đầu tiên thằng bé khóc vì một người. Tay chân hấp tốc, miệng vừa gọi cô gái, đầu ngón trỏ gõ lên mặt đồng hồ kêu cứu.