Đây chính là hậu quả của việc trốn tiết thể dục, mỗi lần bị giáo viên phạt chạy là y như rằng Hà Bội Sam lấy lý do lý trấu để mà cúp học, để rồi thành gia bây giờ chạy mới có mấy bước đã cảm thấy sức lực cạn kiệt.
"Phù... chị... chị không còn sức để mà... chạy nổi nữa... nữa rồi..."
"Nhưng mà sao bọn họ lại có biểu hiện như trước vậy?"
Nhưng có điều Hà Bội Sam cảm thấy khó hiểu, tại sao những người đàn ông mặc áo đen đó đều đồng loạt chạy vào tiệm tạp hoá bên lề đường đó, bọn họ vào đó để làm gì?
Hàng loạt những câu hỏi vì sao đang tìm lời giải đáp cứ thi nhau xuất hiện trong não cô, khiến cho tâm trạng của cô thêm phần bối rối.
"Ối... ối... tí nữa thì ngã sấp mặt rồi!"
Trong lúc suy nghĩ chẳng may Hà Bội Sam vấp phải hòn đá nhỏ kiến cho toàn thân cô thiếu chút nữa là một thăng bằng, cũng may mà cô không bị ngã hụt, vẫn bình tĩnh xử lý tình huống vấp ngã này.
Can cái tội không tập trung vào việc chính, rõ ràng bản thân mình đang chạy trốn người xấu mà linh hồn để trên mây vậy.
Như đọc được suy nghĩ nội tâm của người khác, thằng bé không cần Hà Bội Sam hỏi nó cũng tự động trả lời những câu hỏi cô đang muốn biết.
"Là em nhân lúc bọn họ ngủ say lén lút đổ thuốc xổ vào nước uống, nên bọn họ đều bị tào tháo đuổi!"
Hà Bội Sam chưa kịp phản ứng ra lời nói của thằng bé bỗng từ đâu đó xuất hiện người áo đen, tay hắn cầm cao dao hai lưỡi bén sắt đứng trước mặt cô.
Mặt mày Hà Bội Sam tái nhợt lại, cô quay người lại phía sau định bỏ trốn thì lại bắt gặp người đàn ông áo đen khác trên tay cũng cầm con dao hai lưỡi sắc nhọn. Giờ đây cô bị bao vây bởi hai người đàn ông nguy hiểm.
"Nè nhóc, đừng nên lo chuyện bao đồng! Thứ bọn tao muốn là tính mạng của thằng bé, mày khôn hồn thì giao thằng bé lại cho tao, may ra mày có một con đường sống!"
Một người đàn ông phía sau lưng Hà Bội Sam lên tiếng. Hắn ta không vội đả thương cô, thứ bọn hắn muốn là thằng bé trong tay cô chứ không phải mạng sống, vậy nên mới nhẫn nại yêu cầu cô giao thằng bé ra.