Chu Tử Hạ thấy em mình nhìn vào Hàn Cao Lãng không chịu chớp mắt, dường như đang đánh giá phẩm chất của anh vậy.
Hàn Cao Lãng lạnh lùng cười một cái, hỏi: "Trên người anh dính bẩn ở đâu khiến cho em nhìn chăm chú vậy?"
Nói đoạn Hàn Cao Lãng nghiêng mặt nhìn về phía Chu Tử Hạ.
"Đến chị gái của em vẫn chưa từng nhìn anh chăm chú như vậy, em sao có quyền để đánh giá tư chất của anh?"
Chu Tử Hạ cười trừ một cái, mắt trừng về phía khuôn mặt hờ hững của người đàn ông, song dùng thuật ngữ miệng mà nói nói chuyện với anh.
Anh đừng có nhiều chuyện như vậy có được không? Thằng bé là đang thay em nhìn nhận, tìm ra bản chất con người thật sự của anh.
Hàn Cao Lãng hiểu được thuật ngữ của cô, anh nhướn mày, cúi mắt thấp xuống sát tận mặt, hơi thở ấm nóng phà vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Anh khẽ nói nhỏ, thanh âm vừa đủ chỉ để mình Chu Tử Hạ nghe rõ.
"Cho dù nó là em trai của em nhưng nó cũng không có tư cách để nhìn tôi như vậy. Vẻ đẹp trai của tôi sinh ra chỉ dành riêng cho em ngắm nhìn, người ngoài đừng mong có cửa để được ngắm nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, và càng không được nhìn tôi bằng cái nhìn khinh thường thấy."
Chu Tử Hạ biết rằng người đàn ông này đang kìm hãm lửa hận trong lòng mình, biết được anh sẽ không bao giờ cưỡng bức cô khi đang đứng trước mặt người được gọi là "em vợ tương lai". Cho nên cô càng được nước lấn tới, không bận tâm đến hậu của của việc mình mà mà ngang nhiên động vào tổ kiến lửa.
"Anh đừng có mà si tình, kiêu ngạo nữa. Thằng bé là con trai, nó đương nhiên sẽ có cái nhìn khác về anh. Chẳng qua nó lo lắng cho chị mình nên mới đề phòng người lạ mà thôi."
Lúc này Hàn Cao Lãng lại tiến sát lại gần cô hơn nữa, gần đến nỗi Chu Tử Hạ có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của anh toát ra.
"Người lạ?"
Hàn Cao Lãng mặt mày trở nên u ám sau khi hai từ "người lạ" đập thẳng vào tai của mình. Đôi mắt phượng hoàng lúc này hiện rõ sự nguy hiểm, hận không thể giết chết cô gái nhỏ bằng một ánh mắt.
"Anh... đừng... đừng có gần quá được không?"
Chu Tử Hạ khẽ đẩy người đàn ông ra, vội vàng quay sang nhìn em trai mình.
Thiếu niên vẫn đứng chôn chân ở đó, trước mắt nhìn thấy một màn kịch bàn tình tứ. Cậu ta bất lực thở dài, hai tay đưa lên day day hai bên thái dương.
Cuộc sống nhiều lúc thật là bấy công, được ăn "contro" anywhere. Cứ tưởng lên đây sẽ được người chị gái nhiệt tình chào đó, ai dè đâu lại phát cho một bữa cẩu lương đầy tình cảm ăn đến phát ngấy.
"Chị à, ở trường học em được ăn cẩu lương đến phát ngấy rồi đó. Bây giờ lên đây thăm chị, chị sao có thể chiêu đãi em mình bằng một bữa cẩu lương sặc mùi dấm đến như vậy chứ?"
Chu Tử Hạ kinh ngạc, trừng mắt về phía em trai mình, hận nỗi không thể dạy dỗ em mình ngay tức khắc.
Em ơi là em, mày đang hại chị đó biết không? Làm ơn tha cho chị mày một con đường sống đi. Chu Tử Hạ than trách em mình trong đáy lòng, hận không thể phát tiết ngay giữa ngoài đường này.
"Tiểu Phong, chị đã bảo em bao lần rồi. Nhiệt tình quá đôi khi không tốt đâu, cái tật mồm nhanh hơn não đến bao giờ em mới sửa được đây?"
Chu Tử Phong trề môi một cái, sau đó gãi gãi đầu mà hỏi cô: "Vậy bây giờ chị có về hay là không? Mẹ đang đợi chị đó."
Chu Tử Hạ quay sang nhìn Hàn Cao Lãng, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười với cô, rồi sau đó quay sang nói với thiếu niên.
"Mẹ em hiện tại đang thuê phòng ở chỗ nào? Để anh đưa chị và em đến."
Chu Tử Phong gật đầu, sau đó theo chân hai người về chiếc xe ô tô Ferrari màu đen đang đã gần đó. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, còn chàng thiếu nên thì ngồi ở ghế lái phụ.
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu một lượt, sau đó khởi động xe. Bánh xe từ từ lăn bánh, ngay sau đó hoà mình vào làn đường đông đúc xe cộ.
Lúc này trời cũng đã sẩm tối, đồng hồ ở khắp mọi nơi đồng thời kim ngắn chỉ vào số bảy, kim dài chỉ vào số mười hai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!