Bấy giờ Chu Tử Hạ mới nhận ra mình đang ở phòng làm việc riêng của anh.
Nhưng có điều anh đang ở đâu cơ chứ?
Đây chẳng phải là cơ hội để cô chuồn thoát khỏi anh sao?
Nghĩ là làm, Chu Tử Hạ lập tức rời khỏi chiếc ghế sofa mà đi đến cửa phòng.
Cánh cửa được mở ra, Chu Tử Hạ liếc dọc nhìn ngang, hành lang lúc này thật vắng người.
Cô rón rén nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, cố nhịn nỗi đau ở dưới thân mà nhanh chóng tìm đường thoát khỏi nơi này.
Vào lúc Chu Tử Hạ vừa đi vừa ngoảnh lại phía sau thì vô tình vai trái của cô và phải thứ gì đó, toàn thân cô bị mất đà mà ngã ngửa về phía sau.
"A."
Chu Tử Hạ thất thanh kêu đau nhưng ngay sau đó bịt chặt miệng lại, vì cô sợ tiếng của mình sẽ vô tình lọt vào tai của kẻ nào đó.
Cô sợ hãi không dám ngẩng mặt lên xem mình vừa và phải thứ gì, chỉ biết cúi gầm mặt xuống.
Chợt bên tại cô truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Hạ Hạ!"
Chu Tử Hạ một vàng đưa mắt hướng về giọng nói vừa thoát ra, nhìn thấy
gương mặt thân quen ngày nào, ngay lập tức cô mếu máo, xà vào lòng người đó mà khóc.
"Thẩm Giai, là cậu sao?"
"Thẩm Giai, là cậu sao?"
Chu Tử Hạ ngạc nhiên, hốc mắt ngấn lệ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc ngày nào.
Đình Thẩm Giai, đúng là bạn thân của cô rồi.
Nhìn thấy người quen Chu Tử Hạ như nhìn thấy ánh sáng của đời mình, tựa hồ như một viên ngọc quý cứu cô thoát khỏi kiếp nạn nghèo túng.
Đáy lòng cô không ngừng gào thét vui sướng, mặc cho dưới hạ thể vẫn truyền lên đại não từng đợt đau nhức cô vẫn cố đứng dậy khỏi nền nhà mặt lạnh, nhanh chóng nhào vào lòng của Đình Thẩm Giai.
Chu Tử Hạ ôm chặt lấy thắt lưng của cô bạn, khóc thút thít, nước mắt đầm địa thẫm đẫm một vùng trước ngực của Đình Thẩm Giai.
"Hạ Hạ, cậu sao vậy?"
Thoáng nhìn qua nét mặt khó chịu của cô bạn, Đình Thẩm Giai liền nghi hoặc dò hỏi.
Phân tâm Đình Thẩm Giai không ngừng đến vặt suy nghĩ, lẽ nào đêm qua hắn ta đã thô bạo với bạn mình.
Toàn thân của Chu Tử Hạ không ngừng run rẩy, hai tay ôm thật chắc vào thắt lưng của Đình Thẩm Giai.
Cô cắn chặt lấy môi dưới để rỉ máu tơ.
"Thẩm Giai, mình... mình đau quá..."
Phía dưới của cô rất đau, cứ như bị thứ gì đó sắc bén cứa vào làn da nhạy cảm của cô.
Nơi tự mật thật ướt át, nhễu nháo!
Cô không hiểu tại sao kích tình đã qua đi, nhưng nơi đó của cô vẫn còn có cảm giác đau đớn.
Chu Tử Hạ biết lần đầu của con gái sẽ rất đau, nhưng mà cảm giác đau đó chỉ duy trì chưa quá một tiếng đồng hồ.
Vậy mà đến hiện tại cô vẫn còn cảm giác đau đó.
Có khi nào người đàn ông đã nới lỏng có quá nhiều, cho nên cửa động chưa kịp thích nghi, giãn nở quá cỡ cho nên vẫn lưu lại cảm giác đau này?
Đình Thẩm Giai không nói gì lập tức nắm chặt lấy bả vai cô ra, hai mắt từng lấy gương mặt vô lỗi.
Chu Tử Hạ khó hiểu, hốc mắt vẫn ngấn lệ mà hỏi Đình Thẩm Giai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!