Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Tống Hàm và Trần Thiển bốn mắt nhìn nhau rồi bỗng nhận ra cả hai người họ đã vô tình cuốn vào mâu thuẫn giữa Tần Dịch và Duệ Hân. Hai người họ đều muốn bênh vực cho bạn thân của mình rồi lỡ lời lớn tiếng với nhau, đáng lẽ ra họ không nên làm thế mới phải.
Tống Hàm nhận ra nếu quá quan tâm đến chuyện của người khác thì mâu thuẫn của họ sẽ ảnh hưởng tới bản thân mình. Anh muốn bênh Tần Dịch nhưng không muốn mình và Trần Thiển phải cãi nhau.
"Trần Thiển, chúng ta đang vì chuyện của người khác mà cãi nhau đấy."
Trần Thiển như bị lời nói của Tống Hàm đánh thức, cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn ra chỗ khác, cảm thấy ban nãy mình đã thực sự đánh mất bình tĩnh mà to tiếng với Tống Hàm.
"Em biết cả hai chúng ta đều đau đầu về Tần Dịch và Duệ Hân nhưng không nên vì chuyện của họ mà cãi nhau thế này."
Tống Hàm kéo tay Trần Thiển rồi ôm trọn cô vào lòng, Trần Thiển dụi dụi vào lồng ngực anh, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Quả nhiên mỗi khi tâm trạng cảm thấy không tốt mà được xà vào lòng của người yêu thế này đúng là rất tuyệt, cảm giác thoải mái vô cùng.
"Trần Thiển, chúng ta đừng bao giờ để chuyện như Tần Dịch và Duệ Hân xảy ra nhé. Anh thực sự rất sợ nếu chuyện đó xảy ra với chúng ta."
Tống Hàm vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trần Thiển, giọng điệu của anh có phần lo lắng. Thấy Tống Hàm lo lắng, trong lòng Trần Thiển cũng có chút bất an. Chuyện cãi nhau và xảy ra mâu thuẫn giữa những người đang yêu nhau là điều thường thấy nhưng đã có rất nhiều cặp phải chia tay vì những điều tưởng chừng như đơn giản. Tuy lý do chia tay trước đây của hai người không liên quan gì tới xích mích tình cảm nhưng cả hai cũng đã một khoảng thời gian thực sự tồi tệ sau chia tay. Nếu điều đó lại xảy ra một lần nữa có lẽ Trần Thiển sẽ mất hoàn toàn niềm tin vào tình yêu mất.
"Chỉ cần chúng ta có một tình yêu đủ lớn dành cho đối phương thì sẽ không bao giờ cãi vã. Anh nhường nhịn em, em thấu hiểu cho anh, cả hai cùng hâm nóng tình cảm, như thế sẽ không bao giờ rơi vào cảnh tượng giống Tần Dịch và Duệ Hân như hiện tại."
Những lời Trần Thiển nói ra cũng là lời Tống Hàm đang muốn nói. Đúng là người yêu của anh có khác, ăn ý và hiểu ý anh không ai bằng. Tống Hàm mỉm cười hôn lên trán cô, anh đưa tay nắn nhẹ cái cằm nhỏ rồi đáp:
"Vậy em có muốn hâm nóng tình cảm với anh không?"
Gương mặt của Trần Thiển lại trở nên ngơ ngác, cô tròn mắt ngửa mặt nhìn anh. Thấy nét mặt của Tống Hàm có chút gian xảo, đã vậy ánh mắt nhìn cô cũng chứa đầy ý đồ đen tối. Trần Thiển nhận ra mong muốn của Tống Hàm, cô lắc đầu:
"Không nhé, em biết anh đang muốn gì đó Tống Hàm."
"Giỏi vậy sao? Thế em nói đi, anh đang muốn gì?"
Trần Thiển cảm nhận được sự nguy hiểm càng lúc càng ập tới gần hơn, cô tỏ ra vô cùng đề phòng khi ngón tay của Tống Hàm vuốt trên tóc mình. Sau đó, nhân lúc anh không kịp trở tay thì đẩy một cái thật mạnh rồi té chạy.
Tống Hàm thấy Trần Thiển chạy như điên về nhà liền vội vàng đuổi theo, anh hét lớn:
"Trần Thiển, ai cho em dám chạy?"
Trần Thiển nhắm mắt nhắm mũi vào gắng chạy thật nhanh về nhà, cô không thể để Tống Hàm tóm được mình.
"Trần Thiển, đứng lại cho anh, đứng lại!"
"Còn lâu, em không có ngu mà đứng lại."
"Được, đó là sự lựa chọn của em chứ gì? Nói cho em biết trước, nếu để anh bắt được thì em xác định."
Nếu bây giờ Trần Thiển đứng lại thì cũng xác định với Tống Hàm nên cô mới cắm đầu vào chạy thật nhanh. Về tới nhà, Trần Thiển vội vàng lấy chìa khóa trong túi ra, tay của cô hấp tấp tới mức làm rơi cả chìa khóa trong khi Tống Hàm đã đuổi tới sát đít rồi. Trần Thiển cúi xuống nhặt chìa khóa rồi mở cửa, tay cô run run cắm chìa khóa vào trong nhưng tới lúc vặn mở cửa thì lại không được.
"Trời đất ơi, sao cửa không mở được thế này?"
Trần Thiển không mở được cửa, tay cô điên cuồng xoay đi xoay lại tay nắm cửa nhưng cánh cửa lại chẳng nhúc nhích. Gương mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi, cô mếu máo:
"Mẹ ơi cứu con, cửa mở ra đi mà, tao xin mày đấy cửa ơi."
Đúng lúc ấy, Tống Hàm đang rất thản nhiên bước từng bước tới tiếp cận Trần Thiển. Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười ma mị, ánh mắt đầy dụ ý hướng về phía Trần Thiển vừa bước đi vừa chế nhạo cô.
"Trần Thiển em việc gì phải tránh anh như tránh tà như thế? Anh đâu có ăn thịt em, mau lại đây với anh."
Tống Hàm giơ ngón tay vẫy vẫy gọi cô tới nhưng Trần Thiển không ngu tới mức tự dâng mình lên miệng cọp. Cô vẫn cố gắng vặn cửa nhưng cái cửa tự nhiên lại chống đối cô. Cô cứ nghĩ cái cửa đang thách thức cô hoặc Tống Hàm đã giở trò gì đó nhưng lý do thực sự khiến cửa không mở được là vì Trần Thiển cắm nhầm chìa khóa.
Trần Thiển im lặng nhìn Tống Hàm, cô từ từ buông tay khỏi cánh cửa, chậm rãi lùi về phía sau định vụt chạy. Tống Hàm đã nhận ra ý định của cô, anh chỉ cười nhạt rồi lè lưỡi liếm môi một cái như đang cố tình chê bai sự bất cẩn của cô. Trần Thiển đếm nhẩm từ một tới ba rồi bắt đầu chạy nhưng cô mới chỉ vừa quay đầu đã bị Tống Hàm giữ được, anh ôm chặt lấy eo của cô khiến Trần Thiển hoảng sợ la toáng lên:
"Á… Tống Hàm, thả em ra, thả ra!"
Tống Hàm lo lắng nhìn xung quanh, sợ tiếng hét của Trần Thiển sẽ khiến hàng xóm khó chịu vì thế lập tức ép cô dán chặt lưng vào tường rồi dùng chính miệng mình chế áp tiếng hét của cô. Trần Thiển nhắm chặt mắt lại, cô biết ngay Tống Hàm sẽ làm thế này mà. Có thể sau nụ hôn này anh sẽ lại bế cô vào trong kia rồi…
Nghĩ như vậy, Trần Thiển liền đấm mạnh vào người Tống Hàm, đêm hôm đó vẫn đang ám ảnh cô nên cô không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhưng cuối cùng Trần Thiển vẫn bị Tống Hàm xách vào trong nhà, anh bê cô đặt lên giường của mình rồi khóa chặt cô ngồi yên ở đó.
"Vì em cứ kháng cự nên anh mới dùng tới biện pháp này."
Trần Thiển nuốt nước bọt, cô cười:
"Anh… anh tính làm gì em?"
Tống Hàm đứng dậy, anh khoanh tay trước ngực rồi giả vờ vuốt cằm nghĩ ngợi.
"Thì ban nãy em nói muốn hâm nóng tình cảm với anh mà không phải sao?"
"Nhưng…"
"Nhưng nhịn gì nữa, mau nằm xuống đi."
Trần Thiển ngơ ngác liếc mắt nhìn chiếc giường, một loạt hình ảnh ân ái đầy ám ảnh ngày hôm đó ở trên chiếc giường này bỗng chốc hiện lên trong đầu cô. Trần Thiển nhắm mắt lắc đầu, cô chưa chuẩn bị tinh thần để làm chuyện đó lần nữa. Cô quay mặt lại định nói gì đó với Tống Hàm thì thấy anh đã cởi áo ra rồi. Trần Thiển ôm mặt hét lên:
"Tống Hàm, em chưa có chuẩn bị tinh thần, để hôm khác được không?"
Tống Hàm tỏ ra không hiểu những lời cô nói, anh cầm áo đi vào trong phòng tắm rồi đáp:
"Em đang nghĩ cái gì đấy hả? Anh đi tắm mà, hay là… em muốn tắm cùng anh?"
"Không, em không có nhu cầu đó." Trần Thiển lắc đầu.
"Vậy ngồi đó chờ anh, đêm nay em ngủ lại đây đi, không phải nhà em không mở cửa được sao?"
Tống Hàm nói xong liền mở cửa bước vào trong, Trần Thiển mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thì ra đây là lý do Tống Hàm đưa cô vào đây thế mà cô cứ tưởng. Nhưng cô không đủ tin tưởng Tống Hàm, nếu đêm nay cô ở lại chắc chắn sẽ có chuyện vì thế cô vẫn phải về nhà.
Trần Thiển nhân lúc Tống Hàm đang tắm liền lén rời khỏi phòng anh, cô cầm chìa khóa về nhà mở cửa lần nữa, lần này thì cửa đã mở ra khiến cô vui sướng vô cùng. Còn Tống Hàm, sau khi tắm xong và ra ngoài không thấy Trần Thiển đâu, anh có ngơ ngác một lúc rồi cũng bật cười. Cô gái nhỏ này đề phòng anh hơn cả trộm, thật không hiểu nổi nữa.
Cùng thời điểm ấy, ở khách sạn.
Trong căn phòng số 102, Duệ Thần vẫn đang ngồi chờ Mạc Ly ở trên giường. Đây là lần thứ hai anh ấy tới nơi này, lần trước vì mải mê làm chuyện đó nên không quan sát xung quanh nên hôm nay mới thấy nó thật xa lạ.
Duệ Thần buồn chán mở điện thoại lên, anh ấy định gọi điện thoại báo cho ba mẹ là mình sẽ ở lại nhà bạn mà không về được. Từ khi dính phải Mạc Ly tới giờ, Duệ Thần đã thành kẻ nói dối chuyên nghiệp rồi.
Chuông điện thoại đang reo, Duệ Thần đưa điện thoại áp vào tai. Đúng lúc ấy, Mạc Ly từ trong phòng tắm bước ra, trên người không một mảnh vải nào hết. Duệ Thần nhìn thấy cảnh đó hai mắt bỗng sáng rực lên, thằng nhỏ bên dưới cũng có chút phản ứng.
Mạc Ly cất bước đi đến bên Duệ Thần, cô ấy lập tức ngồi xuống đùi Duệ Thần rồi ôm lấy anh ấy. Bộ ngực đầy đặn vẫn còn dính nước cọ xát vào da mặt của Duệ Thần khiến Duệ Thần cứng đờ trong vào giây.
"Duệ Thần còn chưa cởi đồ à? Chị đã nói khi nào tắm xong thì làm luôn cơ mà?"
Mạc Ly định cởi áo cho Duệ Thần nhưng lại bất ngờ bị Duệ Thần cúi xuống đưa lưỡi mân mê đầu ngực. Mạc Ly không kiềm chế được mà chuyển tay lên ôm lấy đầu Duệ Thần, cảm giác hưng phấn khiến cô ấy phải há miệng rên rỉ:
"Haa… Duệ Thần chờ đã… ưm… chị còn chưa cởi đồ của Duệ Thần mà… aaa…"
Khác với lần trước, kỹ thuật của Duệ Thần lần này đã có tiến triển. Anh ấy đã biết dùng miệng và lưỡi để âu yếm cơ thể Mạc Ly, cảm giác cái thứ mềm mềm lại thơm thơm này ở trong miệng mình quả nhiên rất tuyệt khiến Duệ Thần quên mất việc mình đang gọi điện cho ba mẹ.
Đầu dây bên kia đã bắt máy, lập tức nói vọng vào điện thoại:
[Duệ Thần, gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?]
Nghe thấy giọng của mẹ, Duệ Thần bất ngờ buông miệng ra khỏi ngực của Mạc Ly, anh ấy hoảng hốt ra hiệu cho Mạc Ly im lặng rồi đáp:
"Mẹ… mẹ à? Con… tối nay con không có về đâu ạ."
[Sao thế? Lại tới nhà bạn ngủ à?]
"Vâng… tại bọn con có bài tập nhóm cần giải quyết chung, vì thế con định sẽ ngủ luôn tại nhà của bạn."
[Thôi được rồi, nhớ đừng thức quá muộn.]
Sau khi cúp máy, Duệ Thần lại lướt danh bạ định tiếp tục gọi cho Tống Hàm. Mạc Ly đợi lâu bèn cảm thấy khó chịu, cô ấy lên giọng trách móc:
"Duệ Thần còn gọi cho ai nữa thế?"
"Tôi phải gọi cho Tống Hàm nhờ cậu ấy nói giúp vì kiểu gì ba mẹ tôi cũng sẽ gọi hỏi cậu ấy. Chị chờ một chút nữa nhé?"