Trần Thiển đưa tay ra phía trước khẽ đẩy Tống Hàm ra khỏi người mình, cô phồng má lên nói:
"Anh đừng tưởng một nụ hôn thì có thể khiến em hết giận nhé!"
Tống Hàm bất lực thở dài, cô bạn gái hay giận này của anh một khi đã giận chuyện gì thì sẽ giận rất dai, nếu không nhanh chóng dỗ dành thì có lẽ anh sẽ bị giận đến vài ngày luôn quá. Tống Hàm chống tay xuống dưới mặt tủ, anh nhìn thẳng vào mắt của Trần Thiển rồi hỏi:
"Thế bây giờ em muốn anh làm gì em mới hết giận đây? Hay để anh hát cho em nghe nhé, hay là múa múa như thế này?"
Trần Thiển: "…"
Nhìn Tống Hàm múa may quay cuồng khiến Trần Thiển không nhịn được mà phải bật cười, cô đưa tay che miệng sau đó đấm vào người anh trách móc:
"Tống Hàm, anh đừng có làm mấy cái trò trẻ con đó nữa."
"Em không thích trò trẻ con à? Vậy chúng ta làm trò người lớn nhé?"
Trần Thiển ngồi đực mặt ra vì không biết trò người lớn mà Tống Hàm nhắc đến là gì. Trong khi đó, gương mặt của Tống Hàm lại sáng rực lên đầy nguy hiểm khi thấy Trần Thiển có vẻ rất hứng thú với những gì anh nói. Anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mai của cô sang một bên sau đó thì thầm:
"Ngồi đây chờ anh một chút, anh vào trong lấy dụng cụ rồi chúng ta cùng chơi trò người lớn."
Nói xong, Tống Hàm liền quay đầu đi vào phòng ngủ của mình. Trần Thiển ngây thơ tới mức không hiểu những lời anh nói, đã vậy còn ngoan ngoãn ngồi im đợi anh quay trở lại.
Lát sau, Tống Hàm quay lại với cái gì đó ở trên tay, anh bước đến chỗ của Trần Thiển rồi giơ nó lên.
"Dụng cụ đây rồi, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"
Trần Thiển liếc mắt nhìn cái thứ mà Tống Hàm đang cầm trên tay, cô kinh ngạc khi phát hiện dụng cụ mà anh nhắc đến chính là bao cao su. Trần Thiển co rúm người lại, cô ngại ngùng quay mặt đi:
"Tống… Tống Hàm, em… em không có chơi trò này đâu."
"Sao thế? Ban nãy em còn rất hứng thú cơ mà."
"Thì… thì em đâu có biết anh định làm gì, nhưng… nhưng mà cái này… em…"
Trần Thiển sợ đến mức cứ nói ấp a ấp úng không rõ lời khiến Tống Hàm nghe chẳng hiểu gì cả. Anh vội vàng giữ lấy cổ tay của Trần Thiển, dùng ánh mắt mê hoặc và giọng điệu trầm ấm trấn an cô:
"Không sao đâu Trần Thiển, không phải em nói đêm hôm trước em không nhớ gì sao? Bây giờ chúng ta làm lại chuyện đó một lần nữa nhé?"
"Nhưng… nhưng em không biết phải làm thế nào cả."
"Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em dần quen với chuyện này."
Quả nhiên trong thâm tâm của Tống Hàm vẫn muốn ngủ với Trần Thiển một lần nữa. Anh không nhớ đêm đầu tiên của hai người, đến cảm xúc cơ thể cũng chẳng nhớ nốt, đây là cơ hội tốt khi cả hai đều tỉnh táo nên sẽ dễ dàng ghi nhớ được tất cả. Tống Hàm cảm thấy Trần Thiển ổn định tinh thần hơn nên mới từ từ tiếp cận cô, anh đưa môi về phía trước đón lấy đôi môi nhỏ khẽ run rẩy của Trần Thiển. Sau nụ hôn này, chuyện mà cô sẽ phải đối mặt không đơn giản chỉ là một nụ hôn ngộp thở nữa.
Trong lúc hôn nhau, Tống Hàm đã nhân cơ hội đó mà cởi áo của Trần Thiển. Sau khi cúc áo đồng loạt được tháo ra, Tống Hàm liền kéo chiếc áo ấy ném nó rơi tự do xuống bên dưới. Lúc này Trần Thiển cũng không biết áo mình đã bị cởi, cô nhập tâm vào nụ hôn tới mức đầu óc choáng váng, chẳng biết gì ngoài hôn. Còn Tống Hàm vẫn hăng say cởi đồ của Trần Thiển, anh chuyên nghiệp hơn Trần Thiển rất nhiều, so với đêm hôm trước thì làm chuyện này trong lúc tỉnh táo vẫn khiến anh có hứng hơn.
"Ha… ưm."
Tay của Trần Thiển bám chặt lấy vai của Tống Hàm, cô vẫn đang nhắm mắt thưởng thức nụ hôn thì bất ngờ phát hiện khuy áo bra của mình bị bung ra. Trần Thiển giật mình rời khỏi nụ hôn của Tống Hàm, cô cúi xuống thì phát hiện trên người chẳng còn mảnh vải nào che thân cả.
"Á… Tống Hàm, anh… quần áo của em…"
Trần Thiển đỏ mặt khép chân lại nhưng cũng không thể che đi nơi nữ tính cuốn hút ấy. Tay cô phòng thủ trước ngực, cảm giác đề phòng này càng khiến Tống Hàm có hứng hơn rất nhiều.
"Thiển Thiển, tay của em không che nổi ngực em đâu, anh nhìn thấy hết cả rồi kìa."
Tống Hàm cúi người xuống phả hơi nóng vào mặt Trần Thiển và không quên trêu chọc cô. Trần Thiển cứ tưởng là thật, cô mất cảnh giác giữa hai chân mà chỉ cúi xuống chăm chú nhìn xuống ngực. Tống Hàm nhanh chóng đặt tay lên đùi của Trần Thiển, banh hai chân của cô rộng sang hai bên rồi đưa ngón tay vào trong vùng kín.
"Haaaaa…"
Trần Thiển giật mình dựng đứng người lên, tay cô buông khỏi ngực bám chặt lấy tay của Tống Hàm, miệng la hét:
"A… Tống Hàm… chỗ đó… haaaaaa…"
Ngón tay của Tống Hàm di chuyển rất linh hoạt, chọc ngoáy liên tục phía trong cô khiến Trần Thiển bị kích thích tới phát điên. Gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng cùng cơ thể nhạy cảm đang run lên bần bật của Trần Thiển trông thật phóng đãng và khiêu gợi khiến Tống Hàm không nhịn được mà ra sức đẩy ngón tay vào sâu bên trong. *** *** bên trong chảy ra đầy tay của Tống Hàm, anh còn gian mãnh tới mức giơ tay lên để cô nhìn thấy.
"Thiển Thiển, xem em ra nhiều nước chưa này."
Trần Thiển đỏ mặt vì xấu hổ, cô gục trán xuống vai anh, lắc lư cơ thể.
"Tống Hàm, anh thật quá đáng!"
Tống Hàm mỉm cười lập tức ngồi xuống, anh thận trọng dùng chính miệng của mình giúp cô "mát xa" chỗ đó. Trần Thiển hoảng hốt túm lấy tóc của Tống Hàm, với những chuyện như thế này cô thật sự không quen.
"Tống Hàm, đừng mà... Aaaa…"
Cơ thể nhỏ bé bị kích thích bất ngờ dựng thẳng lên, Trần Thiển há miệng rên la nhưng sau đó đã lập tức cắn chặt môi lại, để ngăn âm thanh kích tình kia phát ra ngoài. Đôi chân thon dài lại trắng mịn của Trần Thiển tê cứng dạng ra hai bên, thật muốn khép chặt lại nhưng lại sợ Tống Hàm nghẹt thở. Cô run rẩy ngó đầu nhìn xuống dưới thì phát hiện Tống Hàm đang dùng lưỡi của chính mình trượt thẳng vào giữa hai cánh hoa. Không hiểu sao nhưng Trần Thiển lại cảm thấy rất phấn khích, thật muốn la lên nhưng sợ người khác nghe thấy hết.
"Tống Hàm, anh học mấy cái này ở đâu thế?" Trần Thiển khẽ hỏi.
"Đây vốn dĩ là bản năng của đàn ông, không cần học cũng biết."
"Nhưng mà… sao anh có thể làm chuyên nghiệp tới vậy?"
"Em sướng sao?" Tống Hàm ngẩng mặt nhìn cô.
Trần Thiển vội vã né tránh ánh mắt của Tống Hàm, sự ngại ngùng đang lộ rõ trên nét mặt. Thật không thể phủ nhận cảm giác ban nãy rất sướng, rất kích thích vì thế Trần Thiển liền lặng lẽ gật đầu.
Tống Hàm thấy vậy bèn mỉm cười đứng dậy, anh đưa tay chạm vào má của cô rồi nói:
"Nhưng lần này anh đảm bảo sẽ sướng hơn gấp mấy lần ban nãy."
Vừa nói Tống Hàm vừa đưa tay cởi khóa quần, vật nam tính thô to đã dựng đứng từ lâu chỉ mong chờ được giải phóng. Một lần nữa được nhìn thấy cái đó, Trần Thiển bỗng há hốc miệng kinh ngạc, lần trước vì say xỉn nên cô đã quên rồi nhưng hiện tại cô đang rất tỉnh táo nên có lẽ sẽ không quên được đâu.
Sau khi đeo bao, Tống Hàm vòng tay ôm lấy eo của Trần Thiển, eo cô rất nhỏ vì thế chỉ cần một vòng đã ôm trọn được rồi. Hai chân của Trần Thiển run rẩy dang rộng sang hai bên, Tống Hàm đẩy Trần Thiển áp sát vào lồng ngực của mình khiến hai nơi đó cũng được chạm vào nhau.
"A…"
Trần Thiển giật nảy mình lên trong vòng tay của Tống Hàm, có lẽ nhìn anh cao lớn hơn cô nên khi ôm mới có cảm giác Trần Thiển bị anh ôm trọn lấy. Dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng Trần Thiển lại cảm nhận được rõ mồn một khi thứ ấy chạm vào nơi ẩm ướt của cô, tuy mới chỉ là sự ma sát bên ngoài nhưng cũng đủ khiến Trần Thiển tê dại.
"Hưm…"
Trần Thiển gục mặt vào ngực của Tống Hàm, cả người cô khẽ run lên, nơi nhạy cảm đó cũng run theo. Nếu bây giờ anh cứ thế trực tiếp đâm thẳng vào thì sẽ khiến Trần Thiển giật mình mà không lưu lại cảm giác nào hết. Vì thế Tống Hàm đã dùng cách từ từ đưa cái đó vào cửa hang chật chội của Trần Thiển, chậm rãi khiến cô cảm nhận được kích cỡ và khoái cảm từ anh.
"A… Tống Hàm! Cái đó… nó đang… a…"
Vật nam tính thô to lại nóng rực dù đang mãnh liệt muốn tấn công nhưng vẫn phải kiềm chế để Trần Thiển không bị hoảng sợ mà từ từ tiếp cận cửa động. Trần Thiển mở to mắt nhìn Tống Hàm, cô đã cảm nhận được phần đầu của nó đang đi vào trong cô, cảm giác như toàn bộ cửa miệng bị kéo căng ra, siết chặt lấy đầu thứ đó.
"Thiển Thiển, em đừng hoảng sợ, hãy hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng cơ thể."
"Nhưng… nó…"
Trần Thiển sợ đến mức thít chặt hang động lại khiến Tống Hàm gặp khó khăn trong việc đưa vào trong cơ thể cô, anh còn chưa đi được nửa chặng đường nữa.
"Nghe lời anh, hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng, sẽ không đau lắm đâu."
Dù biết là sẽ đau nhưng Trần Thiển vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của Tống Hàm. Cô lấy hơi hít thở thật sâu rồi chậm rãi thả lỏng cơ thể. Cửa động lại một lần nữa kéo dãn, Tống Hàm nhân cơ hội đó đưa vào bên trong.
"Ha… ưm Tống Hàm, em… em khó chịu, nó trướng quá!"
Trần Thiển vội vàng ôm chặt lấy Tống Hàm, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó kêu rên. Tống Hàm dùng chút dịu dàng cuối cùng của mình trong chuyện này để trấn an Trần Thiển, bởi bản thân anh cũng không nhịn được nữa rồi, muốn thịt cô ngay tức thì.
"Ngoan nào, sắp được rồi, chỉ một chút nữa thôi…"
Sau khi đã thành công vào sâu bên trong của Trần Thiển, lúc này Tống Hàm mới bắt đầu giải phóng tất cả sự kìm nén và khao khát của mình. Anh thì thầm bên tai của Trần Thiển như một lời nhắc nhở:
"Trần Thiển, hãy nhớ kỹ những gì xảy ra hôm nay nhé, em không được phép quên đâu đấy."
Trần Thiển khẽ gật đầu, hai tay vẫn ôm chặt lấy Tống Hàm.
Ban đầu Tống Hàm còn nhấp từng nhịp rất nhẹ nhàng khiến Trần Thiển không cảm thấy đau nhưng càng về sau anh càng mất kiểm soát. Tay của anh nắm chặt lấy hông cô, húc thật mạnh khiến Trần Thiển hoảng sợ. Cơ thể cô liên tục run rẩy, từng cú thúc của Tống Hàm khiến nơi đó như bị nghiền nát, quả thực rất đau đớn…