Sở Uyển Thanh vừa ôm chặt Tống Hàm vừa quay ra ngoài liếc nhìn Trần Thiển. Thấy cô đang tỏ ra kinh ngạc và buồn bã, cô ta bèn nhếch miệng cười rồi thầm nghĩ:
"Tống Hàm là của tôi chứ không phải của cô đâu Trần Thiển."
Thấy Sở Uyển Thanh tự tiện ôm mình ở chỗ đông người, Tống Hàm liền đẩy cô ta ra khỏi người anh. Nhưng Sở Uyển Thanh đúng là trơ trẽn, cho dù anh có cự tuyệt cô ta thì cô ta vẫn nhào tới ôm chặt lấy anh không chịu buông.
"Sở Uyển Thanh, cậu đang làm cái quái gì thế hả?" Tống Hàm tức giận nói.
"Mình đơn giản chỉ muốn ôm cậu thôi, như thế cũng không được sao? Không phải trước đây cậu cũng hay để mặc mình làm thế này à?"
Tống Hàm tỏ vẻ khó chịu ngay ra mặt, anh thẳng thắn cạy ngón tay của Sở Uyển Thanh rời khỏi người mình rồi đẩy cô ta sang một bên.
"Đó là trước đây nhưng giờ thì khác rồi. Lý do mình tới đây cũng là để nói một chuyện với cậu."
Sở Uyển Thanh đứng yên một chỗ, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài thì thấy Trần Thiển vẫn đang đứng ở ngoài đó nhưng Tống Hàm lại không hề hay biết đến sự xuất hiện của cô.
"Hiện tại mình đã có bạn gái rồi, mình cũng mong rằng chúng ta hãy giữ khoảng cách một chút để cô ấy không phải hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
"Bạn gái cậu? Là Trần Thiển phải không?"
"Ừm… chính là cô ấy."
Sở Uyển Thanh siết chặt hai tay lại khi nghe Tống Hàm nói bạn gái của anh chính là Trần Thiển, dù đã biết trước nhưng khi nghe anh nói, cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu. Sở Uyển Thanh bỗng mỉm cười bước đến trước mặt Tống Hàm, Tống Hàm biết ý lùi về sau nhưng cô ấy lại nắm lấy vạt áo của anh kéo lại.
"Tống Hàm, sao cậu cứ tránh mình vậy?"
Tống Hàm gạt tay Sở Uyển Thanh ra khỏi áo mình, anh nói:
"Như mình nói rồi đấy thôi, chúng ta nên giữ khoảng cách."
"Tống Hàm, cậu đừng có mà coi thường tình cảm mình dành cho cậu."
Sở Uyển Thanh đột nhiên tức giận với Tống Hàm nhưng anh không vì thế mà nhường nhịn cô ta.
"Mình không có coi thường, mình chỉ đang cố gắng khiến cậu nhận ra việc đâm đầu vào thích mình sẽ chẳng giúp cậu được cái gì hết."
"Vậy sao? Nhưng mình vẫn muốn thích cậu đấy! Mình thậm chí còn có thể cướp cậu đi từ tay Trần Thiển nữa kìa."
Vừa nói dứt lời, Sở Uyển Thanh đã kiễng chân lên, bám lấy áo của Tống Hàm và hôn anh. Trần Thiển đứng ở bên ngoài đã cảm thấy rất sốc, dù cô không nghe thấy những gì họ nói nhưng những hành động họ làm lại khiến cô đau lòng. Trần Thiển ôm mặt chạy đi, cô không thể đứng đó nhìn thêm được nữa, trái tim cô đang nhói đau đến kỳ lạ.
Tống Hàm hoảng hốt đẩy Sở Uyển Thanh một cái thật mạnh khiến cả người cô ta ngã đập xuống bàn. Anh cau mày nhìn cô ta rồi đưa tay lau miệng, tức giận nói:
"Sở Uyển Thanh, cậu điên rồi sao?"
Bụng của Uyển Thanh đập vào cạnh bàn nên có chút đau, nhưng cô ta vẫn cố gắng đứng thẳng dậy rồi đối mặt với Tống Hàm. Lúc này đã không còn thấy Trần Thiển ở ngoài kia nữa, Sở Uyển Thanh cũng không phải làm liều để trêu tức cô.
"Phải, mình điên rồi nên mới thích cậu nhiều tới vậy."
"Sở Uyển Thanh, chúng ta chỉ nên làm bạn. Nhưng nếu cậu còn hành xử thiếu suy nghĩ như hôm nay nữa thì mình nghĩ chúng ta không nên làm bạn của nhau."
Nói rồi, Tống Hàm liền quay đầu bỏ đi. Sở Uyển Thanh hoảng hốt chạy theo giữ anh lại, cô ta nhất quyết không để anh đi dễ dàng như thế.
"Tống Hàm, đừng đi mà, đừng bỏ mặc mình."
"Nếu cậu không muốn bị thương thì mau buông tay ra." Tống Hàm gằn giọng.
"Không, mình không buông. Tống Hàm, ở lại với mình đi, mình xin cậu đó!"
Sở Uyển Thanh vừa khóc vừa cầu xin Tống Hàm ở lại nhưng những giọt nước mắt cùng thái độ đáng thương ấy cũng không làm lay động được Tống Hàm. Anh lạnh lùng hất tay một cái thật mạnh khiến Sở Uyển Thanh ngã nhào xuống mặt đất. Anh đã cảnh cáo cô ấy nếu còn không buông tay thì sẽ bị thương nhưng cô ấy lại không buông, đây là lựa chọn của cô ấy nên không thể trách Tống Hàm được.
Tống Hàm mau chóng rời khỏi quán cà phê đó mà không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần. Sở Uyển Thanh ngồi gục trong quán cà phê gào khóc, lúc đó cũng có vài người đang uống cà phê trong quán nhìn thấy Sở Uyển Thanh và Tống Hàm nên không tránh khỏi những tiếng xì xào bàn tán không hay.
"Tống Hàm, cậu thật vô tâm! Đồ lạnh lùng vô tâm, sao lại đối xử với mình như thế cơ chứ? Huhu…"
Trong cuộc tình có ba người, người không được yêu chính là người đáng thương nhất. Nhưng nếu như bản thân còn cố chấp xen vào chuyện tình cảm của người khác, phá vỡ hạnh phúc của người khác thì sẽ chẳng bao giờ được tha thứ cả.
Trần Thiển đã bắt taxi đi về nhà ngay sau khi nhìn thấy Sở Uyển Thanh hôn Tống Hàm. Cô lững thững bước đi trên hành lang, lúc về gần đến nhà của mình thì đã không kiềm chế được nước mắt. Trần Thiển đã tự dặn lòng mình không được khóc, nhưng nước mắt cô cứ rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
"Hức…"
Lúc nhìn thấy Sở Uyển Thanh và Tống Hàm ôm nhau, cô đã nghĩ nếu là bạn bè thì ôm nhau cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng đến khi thấy hai người họ hôn nhau, Trần Thiển đã không thể chấp nhận được nữa. Tâm trạng của cô hiện tại rất rối bời, cảm giác như mình bị phản bội vậy.
Trần Thiển ngồi gục mặt trước cửa nhà của mình, cả dãy hành lang rộng lớn cũng chỉ có mình thân ảnh nhỏ bé của cô. Cứ nghĩ đến chuyện xảy ra ban nãy là Trần Thiển lại buồn bực, cô thực sự rất sợ nếu như điều cô đang nghĩ sẽ xảy ra.
Lát sau, Tống Hàm cũng trở về nhà.
Anh nhìn thấy Trần Thiển đang ngồi hững hờ ở ngoài cửa mà không chịu vào nhà liền lập tức chạy tới.
"Trần Thiển, sao lại ngồi đây? Ngoài trời lạnh lắm có biết không?"
Tống Hàm vừa hỏi vừa cởi áo khoác khoác cho Trần Thiển. Anh ngồi xuống nhìn cô thì phát hiện hai mắt của Trần Thiển đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến cô khóc vì thế bỗng hoảng sợ hỏi cô:
"Trần Thiển đã xảy ra chuyện gì thế? Ai bắt nạt em sao? Sao lại khóc?"
Trần Thiển ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tống Hàm, hình như anh không định sẽ nói chuyện ban nãy cho cô biết thì phải. Việc anh giấu cô như vậy còn khiến cô tổn thương hơn thế nữa.
"Tống Hàm, anh có gì để nói với em không?" Trần Thiển nghẹn ngào hỏi.
Tống Hàm tỏ ra ngơ ngác, anh khó hiểu hỏi lại:
"Em… muốn anh nói chuyện gì?"
Nhìn gương mặt tỉnh bơ và như không có chuyện gì xảy ra của Tống Hàm càng khiến Trần Thiển bực mình hơn. Cô vội vàng đứng dậy, cầm lấy áo khoác ném vào người Tống Hàm rồi quay mặt đi.
"Anh về đi, đừng quan tâm em làm gì."
Trần Thiển định mở cửa vào trong nhà thì bị Tống Hàm ngăn lại. Anh không biết bản thân đã làm gì khiến cô giận nhưng thấy cô khóc, anh bèn xin lỗi:
"Anh xin lỗi Trần Thiển, mọi chuyện đều là tại anh. Em nói cho anh nghe đi, đã xảy ra chuyện gì? Đừng giận anh có được không?"
Trần Thiển quay lại lớn tiếng với Tống Hàm:
"Xảy ra chuyện gì thì anh phải tự mình biết chứ? Anh tưởng tôi là con ngốc, chỉ cần anh không nói thì tôi sẽ không biết hay sao?"
Nghe Trần Thiển nói như vậy Tống Hàm bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Có lẽ chuyện anh đi gặp Sở Uyển Thanh và những gì cô ta làm với anh đã bị Trần Thiển nhìn thấy. Nếu không phải chuyện đó thì không lẽ nào Trần Thiển lại vô cớ trút giận lên người anh như thế được.
Trước tiên, Tống Hàm cần phải làm dịu cơn giận dữ của Trần Thiển bằng cách từ tốn giải thích cho cô hiểu.
"Trần Thiển, nghe anh nói này, mọi thứ em thấy không giống như em nghĩ đâu."
"Anh lại bắt đầu lý do đó! Nếu ngay từ đầu mọi chuyện không như tôi nghĩ vậy tại sao anh lại giấu tôi mà không nói cho tôi biết?"
Trần Thiển bức xúc đánh vào người của anh, cô đã cố kìm nén lắm rồi nhưng không thể. Bởi vì cô biết Sở Uyển Thanh thích Tống Hàm và cách anh đối xử với cô ấy cũng không tệ nên Trần Thiển mới sợ, sợ anh sẽ bỏ rơi cô lần nữa.
"Bình tĩnh đi Trần Thiển, anh không nói cho em biết vì anh sợ rằng em sẽ như thế này đấy. Anh đi gặp Sở Uyển Thanh là vì muốn nói rõ ràng cho cô ấy hiểu anh đã có bạn gái nên cô ấy đừng thích anh nữa, chỉ đơn giản thế thôi."
"Nhưng chính mắt tôi thấy chị ấy ôm anh, hôn anh nữa."
"Đó là cô ấy tự làm thế, anh đâu có chủ động? Trần Thiển, em phải nghe anh nói, Sở Uyển Thanh đang cố tình chia rẽ chúng ta đấy em có biết không?"
Lời giải thích của Tống Hàm từng câu từng chữ đều rất chí lý, không những thế còn không giống như là đang nói dối. Trần Thiển đã nguôi giận một phần nhưng cô không thể cứ thế mà tha thứ cho anh vì đã giấu cô được.
Tống Hàm đưa tay lau nước mắt cho Trần Thiển, anh ôm lấy má cô, định hôn cô nhưng lại bị Trần Thiển cự tuyệt. Cô lạnh lùng đẩy anh ra xa, không cho phép anh động vào mình.
"Tránh ra!"
Lần thứ nhất bị đẩy ra, Tống Hàm vẫn không từ bỏ. Anh lại gần cố gắng hôn cô lần nữa, lần này thì hôn được nhưng sau đó anh lại phải chịu một cái tát đau đớn.
Chát!
Trần Thiển chỉ lỡ tay đánh Tống Hàm chứ ban đầu cô không có ý định đó. Vậy mà Tống Hàm không trách cô, anh thậm chí còn để cô tát thêm cái nữa rồi tiếp tục hôn cô.
"Ưm…"
Lần này Trần Thiển đã không cự tuyệt vì cô biết có chống trả lại thì cũng vô ích. Tống Hàm khom lưng xuống hôn Trần Thiển, một tay chống lên tường, tay còn lại thì ôm chặt má của cô không cho phép cô khước từ.
Sau đó, Tống Hàm bắt đầu đẩy Trần Thiển về phía cửa nhà của mình. Anh vừa hôn vừa mò mẫm tìm chìa khóa, mở cửa nhà rồi đem Trần Thiển vào trong cùng với mình.
"Ha…"
Trần Thiển bị hôn tới tấp đến mức không kịp thở. Cô và Tống Hàm kẻ tiến người lùi bước vào trong nhà của anh, sau đó họ vô tình chạm phải tủ để giày ngay chỗ cửa nên Tống Hàm đã tiện tay nhấc cả người Trần Thiển ngồi lên đó cho dễ hôn hơn.
Hơi thở của Tống Hàm càng lúc càng gấp gáp, anh liên tục đón lấy môi của Trần Thiển, cho đến khi không thể thở được nữa anh mới chịu dừng lại. Tống Hàm cụng trán mình vào trán của Trần Thiển, dùng tay khóa chặt Trần Thiển ở trên mặt tủ đựng giày rồi hỏi:
"Đã hết giận anh chưa?"