Hôm nay là ngày đoàn làm phim làm lễ khai máy nên tôi đã có mặt ở đây từ sớm.
Diễn viên nam nữ chính cũng đến từ lâu.
Nhưng buổi lễ khai máy mãi vẫn chưa bắt đầu, bởi vì nam hai còn chưa tới.
“Nam hai có thân phận gì vậy? Sao anh ta tới muộn thế?” Tôi ngồi một góc, rảnh rỗi nói chuyện với trợ lý.
Khi thử vai, tôi nghe nói phải mất một khoảng thời gian dài mới chốt được nhân vật nam hai.
Thiết lập nam hai trong bộ phim này là dạng bệnh kiều đ/iê/n cuồng, có rất nhiều người đến thử vai nhưng đạo diễn không thấy ai phù hợp, vậy nên mãi vẫn chưa quyết định được.
Đến tận hôm qua mới nghe nói đã quyết được rồi, nhưng cụ thể là ai thì đạo diễn chưa nói.
Đợi nửa tiếng, mới nghe có người nói nam hai đến.
Khi tôi đứng dậy định đi sang, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Đình An vội vàng đi đến.
Tôi ngẩn người.
Sao Cố Đình An lại ở đây?
Đã thế còn mặc đồ để đóng phim nữa.
“Hôm nay là ngày mấy vậy?” Tôi hỏi trợ lý.
“Chị Trừng Trừng, hôm nay là ngày 5.” Trợ lý nói.
“Ngày 5…” Tôi nhỏ giọng nói.
Theo thời gian này thì Cố Đình An nên ở đoàn làm phim trước mới phải, sao anh lại ở đây được? Đã thế còn đóng vai nam hai nữa?
Trong ngành phim ảnh này, đã là nam chính thì không thể đi nhận vai nam hai, vì làm thế sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng và tài nguyên sau này.
Trừ khi được diễn chung với diễn viên gạo cội lâu năm.
Nhưng nam chính của bộ phim này là Trì Châu, thứ hạng của cậu ấy thấp hơn Cố Đình An nhiều.
Sao Cố Đình An lại tự giảm thứ hạng của mình để đi nhận vai nam hai cơ chứ?
Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì lễ khai máy sắp bắt đầu rồi.
Mà Cố Đình An cũng nhìn thấy tôi, anh cười với tôi, không hề bất ngờ với việc tôi cũng xuất hiện ở đoàn làm phim này.
Tôi không để ý đến Cố Đình An.
Lễ khai máy diễn ra vô cùng thuận lợi, cảnh quay ngày hôm nay cũng thế.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, đạo diễn nói muốn mời đoàn phim đi ăn một bữa cơm.
Tôi muốn phát triển trong ngành phim ảnh vì vậy mỗi một tài nguyên đều vô cùng quý giá, tuy không muốn nhìn thấy Cố Đình An nhưng tôi vẫn đi.
Sau ba ly r/ượ/u, mọi người đã hơi say.
Sau khi xin phép đạo diễn, tôi vào toilet chỉnh trang lại.
Nhưng lúc ra ngoài, tôi bị một người nắm lấy cổ tay kéo vào một phòng riêng không có người.
Cố Đình An khóa trái cửa phòng lại, sau đó anh thở nhẹ một hơi vào cổ tôi.
“Trừng Trừng…” Cố Đình An vừa mới nói được hai chữ, tôi đã lạnh lùng bảo anh cút.
“Video đó là giả, vì anh muốn về sớm một chút để đi ra ngoài du lịch với em nên không tham gia lễ đóng máy, đạo diễn mới nói ăn bữa cơm trước đã, lúc ăn cơm anh không biết Điền Manh Manh lại đột ngột xuất hiện như thế, anh đẩy cô ta ra ngay mà, nhưng đám papar/azzi không đăng đoạn đó lên, lúc nhìn thấy video anh đã lên Weibo nói rõ mọi thứ, em nhìn xem—”
Cố Đình An vừa nói vừa mở điện thoại ra cho tôi xem, nhưng tôi không nhìn mà quay đầu sang chỗ khác.
Cố Đình An thấy tôi không xem cũng không chịu để ý đến mình, anh thấy mình sắp điên mất.
“Bảo bối, xin lỗi em, là anh không giữ được giới hạn, anh sai rồi.” Cố Đình An ôm chặt tôi vào trong lồng ngực, cầu xin nói: “Xin em hãy hiểu cho anh, anh thề, từ trước đến nay anh chỉ có một mình em thôi!”
“Cố Đình An.” Tôi bình tĩnh gọi anh một tiếng.
Cố Đình An thấy cuối cùng tôi cũng chịu để ý đến anh, hai mắt anh sáng rực lên nhưng tôi lại nói.
“Hôm nay tôi mặc kệ là Điền Manh Manh hay Lâm Manh Manh hoặc Trương Manh Manh ngồi trên đùi anh, ai cũng không quan trọng.”
Tôi nhìn ánh mắt dần mất đi hy vọng của Cố Đình An và nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Nói xong tôi đẩy Cố Đình An định đi ra ngoài, nhưng Cố Đình An ôm tôi càng chặt hơn, nghẹn ngào cầu xin: “Không được, anh không muốn, Trừng Trừng, em đừng bỏ anh mà!”
“Tôi muốn bỏ anh đấy!” Cố Đình An cứ ôm chặt không cho tôi đi, khiến sự bực bội trong lòng tôi bộc phát: “Muốn tôi tha thứ cho anh à, được thôi, anh rời khỏi giới giải trí và ở nhà đợi, tôi sẽ tha thứ cho anh, anh đồng ý không?” Tôi cười lạnh hỏi anh.
Cố Đình An nghe vậy mới sững người ra một lúc, tôi nhân cơ hội này đẩy anh ra, kéo cửa đi ra ngoài.
Sau khi quay lại phòng được một lúc lâu, Cố Đình An mới quay trở lại, trên người anh còn có mùi khói th/uố/c.
Khi bọn tôi ở bên nhau, tôi đã bắt anh c/ai th/uố/c lá, tôi sợ lúc mình không để ý anh lại h/út th/uố/c.
Dựa vào mùi th/uố/c trên người anh, có lẽ vừa nãy anh h/út không ít.
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến tôi.