Qua ngày hôm đó, tôi và Cố Đình An đã quay lại với nhau.
Mà cảnh quay của tôi đột nhiên nhiều thêm, nghe nói đây là ý của đạo diễn.
Có vẻ như dạo này Trần Huyên rất bận, cô thường xuyên không đến đoàn phim làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay.
Đoàn làm phim có nhiều người như vậy, chỉ chậm một ngày thôi đã mất rất nhiều tiền, thế nên đạo diễn không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi ít cảnh diễn của nữ chính thành phân cảnh của nữ hai.
Nếu không đổi được thì tranh thủ lúc Trần Huyên đến đoàn làm phim, giữ cô ta lại quay nốt nhưng Trần Huyên không phối hợp lắm, tôi cứ thế nhìn tóc đạo diễn bạc đi vài sợi vì mệt mỏi.
Đến khi chính thức đóng máy, đạo diễn đã bạc hơn nửa đầu, vậy mà rõ ràng ông ấy đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vào bữa tiệc đóng máy, đạo diễn uống rất nhiều rượu, ông ấy cầm ly rượu, ánh mắt khi say có hơi mờ mịt vỗ vai Cố Đình An và nói: “Thầy Cố, nếu sau này cậu có việc gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, nếu giúp được chắc chắn tôi sẽ giúp cậu!”
Cố Đình An cười không nói gì cả, anh cụng ly với đạo diễn.
Đạo diễn lau đôi mắt ẩm ướt, uống thêm một ngụm r/ượ/u rồi nói: “Thầy Cố, cậu tự giảm thứ hạng của mình để đến đây cứu tôi, công ơn này tôi sẽ nhớ kỹ! Bộ phim tiếp theo tôi sẽ để cậu làm nam chính!”
Đạo diễn tới chúc tôi một ly: “Cô Giang, cô là một diễn viên tốt, sau này quay phim tôi sẽ tìm cô, cô thật sự rất chuyên nghiệp, bộ phim tiếp theo tôi sẽ để cô làm nữ chính! Tôi muốn viết kịch bản ngọt ngào, tôi muốn chèo CP này!”
Có vẻ như đạo diễn đã say lắm rồi, nói năng cũng lộn xộn.
Đến mức vợ ông ấy phải đến đón ông ấy về.
Trên đường về nhà tôi lái xe, vừa nãy tôi không uống r/ượ/u.
Cố Đình An ngồi trên ghế phụ, nhưng anh cứ nhìn tôi mãi, cả một đường liên tục nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sáng rực.
Vừa về đến nhà, Cố Đình An đã đè tôi lên cửa hôn mạnh vào môi tôi.
Tôi đè bàn tay đang có ý định xấu của anh lại, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
Cố Đình An thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, không hiểu chuyện gì hỏi tôi sao vậy.
Tôi hơi đẩy anh ra, mùi rượu trên người anh nồng đến mức suýt làm tôi sặc.
“Bác sĩ bảo, trong ba tháng đầu tốt nhất không nên làm.” Tôi đỏ mặt khi nói câu này.
Truyện thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ đăng tải tại Hố Không Thoát và a.p.p Toidoc, vui lòng không repost. Đọc full Free tại a.p.p Toidoc nhé.
“Ba tháng đầu gì cơ?” Sau khi Cố Đình An không hiểu chuyện gì hỏi một câu, anh lại muốn hôn tôi tiếp.
Tôi đẩy anh ra, tức giận siết lấy vai anh và nói: “Anh nói thử xem?”
Cố Đình An vẫn không kịp phản ứng, anh cau mày cố gắng suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này.
Tôi không vội vàng, cười khanh khách nhìn anh.
Mãi lúc sau Cố Đình An mới nhận ra.
Đúng là dùng từ cực kỳ sợ hãi để hình dung cũng không quá đáng.
“Em, em, em đang nói…” Sau khi Cố Đình An nhìn mặt tôi một lúc lâu, anh đưa mắt nhìn sang bụng nhỏ, vẫn không dám tin tôi lắm.
Anh hơi há miệng nhìn bụng nhỏ của tôi, khuôn mặt như hình ảnh bị dừng lại.
Tôi nhỏ giọng nói.
“Cố Đình An, anh phải làm bố rồi.”