CHƯƠNG 94
Phó Kiến Hưng vốn đang cầm tài liệu định lên gác thì chị Trương cười tủm tỉm gọi anh lại: “Cậu chủ, phụ nữ có thai bị chuột rút sẽ rất đau, lát nữa cậu xoa bóp cho mợ nhé, buổi trưa tôi mua tinh dầu đặt ở phòng ngủ của cậu mợ rồi đó.”
Không thể không nói, chị Trương đúng là trợ thủ đắc lực.
Phó Kiến Hưng bỏ lại tài liệu định mang lên gác, nhìn về phía tôi với vẻ lãnh đạm: “Đau không?”
Tôi ngây người, kịp phản ứng rằng anh đang hỏi tôi bị chuột rút đau không.
Tôi đưa mắt nhìn chị Trương, thấy chị Trương gật đầu lia lịa với mình, tôi không khỏi nhìn về phía Phó Kiến Hưng, gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, cười gượng nói: “Có!”
Phó Kiến Hưng nhíu mày, nói bằng giọng lãnh đạm: “Đi lên đây!”
Thấy anh đi thẳng về phòng ngủ, tôi nhìn chị Trương rồi nói với vẻ thành thật: “Chị Trương, tôi không bị chuột rút!”
Mặc dù có rất nhiều phản ứng, nhưng thật sự không bị chuột rút.
Chị Trương đỡ trán, nhìn tôi rồi nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bị chuột rút hay không không quan trọng, đợi đến khi bụng mợ được năm sáu tháng thì sẽ có phản ứng đó thôi, mợ mau về phòng ngủ đi.”
Tôi rảo bước về phòng ngủ, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước, Phó Kiến Hưng đang tắm.
Liếc nhìn lọ tinh dầu trên tủ đầu giường, tôi không thể không cảm thán sự lợi hại của chị Trương, ngay cả cái này mà chị ấy cũng nghĩ ra được.
Mấy ngày không về biệt thự, cũng may Phó Kiến Hưng vẫn chưa quá đáng đến mức vứt quần áo của tôi đi.
Phó Kiến Hưng tắm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong. Lúc từ phòng tắm đi ra, anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo, mái tóc nhỏ nước tí tách, giọt nước chảy dọc theo lồng ngực tráng kiện xuống dưới…
“Đi tắm đi!” Giọng nói vang lên bên tai cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của tôi.
Tôi bất chợt quay đầu, thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn tôi bằng đôi mắt thâm sâu khó dò, bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi chột dạ, di chuyển ánh mắt vội vàng đi vào phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm khá to nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ. Vốn tưởng là tiếng chuông điện thoại của Phó Kiến Hưng nhưng khi từ phòng tắm đi ra, tôi lại thấy Phó Kiến Hưng đang cầm điện thoại của mình, đặt ở bên tai với sắc mặt u ám.
Kịp phản ứng anh đang nghe điện thoại của mình, tôi không khỏi tiến lên nói: “Ai gọi thế?”
Anh không mở miệng, đưa điện thoại cho tôi với vẻ mặt u ám.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!