CHƯƠNG 90
Tôi không biết xảy ra chuyện gì nên đành phải đến công ty. Buổi sáng dậy sớm, lúc tôi đến nơi vẫn chưa có mấy ai.
Mấy trưởng phòng của phòng kế toán trông thấy tôi vốn dĩ đều rất nhiệt tình chào, thế nhưng bây giờ lại chỉ trỏ, bàn tán sau lưng tôi.
Tôi cau mày, không biết là có chuyện gì. Tôi vào phòng làm việc, Hàn Sương vẫn chưa tới.
Thế là tôi đành phải mở tài liệu trên bàn làm việc ra xem một lần, cũng ký hết những giấy tờ cần phải ký. Khoảng một tiếng sau Hàn Sương mới đến, cô ấy sững ra nhìn tôi, sau đó mỉm cười chào hỏi.
Nhưng biểu cảm của cô ấy rất lạ. Cô ấy sửa sang lại tài liệu tôi đã ký xong thì chuẩn bị rời đi.
Thấy bộ dạng cô ấy muốn nói lại thôi, tôi nói: “Cô có gì muốn nói à?”
Cô ấy sửng sốt, rồi nói với vẻ gượng gạo: “Giám đốc, cô với cậu Trần nghiêm túc đấy à?”
Câu hỏi của cô ấy làm tôi bối rối, tôi hỏi ngược lại: “Cậu Trần nào cơ?”
“Trần Huynh đấy.” Trên mặt cô ấy vẫn còn nguyên vẻ hóng hớt, cô ấy nhìn tôi, nói: “Tin tức về hai người đã xuất hiện được vài ngày rồi, tối hôm qua còn có người tung ảnh chụp của hai người ở khách sạn thành phố A. Nhưng mà Giám đốc à, chẳng phải cô vừa mới phá thai sao, hơn nữa hình như cô vẫn chưa ly hôn hoàn toàn với Tổng Giám đốc Phó đâu! Sao đã…”
Tôi nghe mà mịt mờ không thôi, cảm thấy hết sức khó hiểu: “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trông thấy bộ dạng này của tôi, Hàn Sương lấy điện thoại ra, sau đó mở đầu đề báo Thuận Thành ra.
Tôi đọc kỹ tin tức trên trang nhất một lượt, bắt đầu từ ngày hôm trước Trần Huynh lái chiếc Maybach sang chảnh của mình đến khu phố sầm uất ở trung tâm thành phố cùng với tôi, đã có người bịa đặt, viết vài bài vớ vẩn, càng viết càng thái quá, cuối cùng viết tôi thành ả đàn bà phóng đãng luôn.
Xem xong bài biết, tôi cảm thấy đau đầu. Thảo nào sáng nay mấy người của phòng kế toán lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thì ra…
Vậy là Phó Kiến Hưng đổi khóa biệt thự, cho tôi vào danh sách đen cũng bởi vì những bài viết này?
Nghĩ đến lúc trước ở khách sạn, Trần Huynh nhận cuộc gọi của anh, tôi lại càng đau đầu hơn.
Sao mọi việc cứ như một mớ bòng bong thế này?
Điện thoại di động đổ chuông, Hàn Sương thấy tôi có việc bèn ôm tài liệu ra ngoài.
Tôi nhìn điện thoại di động, thấy tên người gọi là Trần Huynh, chợt thấy cực kỳ đau đầu. Tôi nghe máy: “Có việc gì không?”
“Chị xem đầu đề trang nhất chưa?” Anh ta nói, giọng điệu cà lơ phất phơ.