CHƯƠNG 73
Đại khái là nhắc tới chuyện đau lòng của mình, Lâm Uyển cười, trên gương mặt nhã nhặn xinh đẹp có thêm mấy phần khổ sở: “Đã hơn hai mươi năm, tìm lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì. Cũng không biết nó còn sống hay không.”
“Haiz!” Cục trưởng Trần thở dài: “Không sao đâu, rồi sẽ tìm được thôi.”
Tôi ăn hơi nhiều, món cá vừa mang lên, tôi lập tức không chịu nổi, dạ dày có chút khó chịu.
Bèn đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đến toilet.
Phó Kiến Hưng đi theo, kéo tôi hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ thấy hơi buồn nôn thôi.” Thời kì thai nghén mới bắt đầu, phản ứng này cũng coi như là tốt.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Hưng, tò mò hỏi: “Vừa rồi tổng giám đốc Lâm và cục trưởng Trần nói cái gì vậy? Không phải tổng giám đốc Lâm chỉ có một đứa con hay sao?”
Phó Kiến Hưng kéo tôi ra khỏi phòng vệ sinh, để cho tôi ngồi nghỉ ở ghế quý phi ngoài hành lang. Bàn tay xoa lên bụng tôi, nói: “Tổng giám đốc Lâm ly hôn rồi mới lấy ba của Trần Huynh. Nghe nói trước kia bà ấy có một đứa con gái, đứa con gái đó sau này bị chồng trước của tổng giám đốc Lâm mang đi. Những năm này tổng giám đốc Lâm đều đang hỏi thăm về đứa con đó.”
Vừa nói, bàn tay của Phó Kiến Hưng vừa đặt trên bụng tôi. Nhìn vẻ dịu dàng bình thường không thấy được trên gương mặt của anh, tôi cúi đầu, cười nói: “Phó Kiến Hưng, có phải anh rất thích trẻ con không?”
Kết hôn đã hai năm, trước kia anh vẫn lạnh như băng, coi tôi như không khí. Nhưng từ sau khi tôi có thai, anh lại đối xử với tôi khác hẳn.
Giữa nam và nữ, nếu như không phải vừa gặp đã yêu thì là lâu ngày sinh tình. Phó Kiến Hưng không phải vừa gặp đã yêu tôi, càng không phải lâu ngày sinh tình. Có con rồi có lẽ cuộc sống của anh sẽ khác.
Anh không nói, kéo tôi đứng dậy đi về phòng ăn.
Một bữa cơm ăn tương đối chậm, ăn đến mấy tiếng. Lúc rời khỏi phòng ăn, trời đã tối.
Tôi thèm ngủ, vừa lên xe không bao lâu đã thiếp đi.
Về đến biệt thự, Phó Kiến Hưng cũng không đánh thức tôi, mà trực tiếp bế tôi vào phòng ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Phó Kiến Hưng đi rồi, còn điện thoại của tôi thì vang lên không ngừng.
Thấy Mộng Thu gọi tới, tôi ngẩn người, ấn nghe.
“Bé cưng, tớ tự do rồi, tớ tự do rồi!” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh kích động và vui mừng, có thể nghe được hơi thở gấp gáp của cô ấy, hẳn là đang chạy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!