CHƯƠNG 50
Phó Kiến Hưng tức lên, chân lướt như gió kéo tôi vào phòng ngủ.
“Rầm!” Tiếng đóng sầm cửa này làm cả biệt thự run lên.
“Phó Kiến Hưng, anh buông tôi ra, anh không phải đàn ông.” Lòng tôi hoảng loạn, không kịp giữ miệng, nghĩ gì nói đó.
Anh cười mỉa, bóp chặt làm tôi im lặng, thô bạo lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Tôi không phải đàn ông? Tôi đứng núi này trông núi nọ? Tôi làm người ta thấy ghê tởm?”
Anh mạnh tay hơn, đôi mắt đen trừng cô, giọng lạnh như băng: “Thẩm Mai Trang, cô làm tôi bất ngờ thật đấy.”
Tôi bị bóp đến mức không thở nổi, hai chân đạp anh thật mạnh, dù không nói được, tôi cũng không muốn chịu thua. Dù có liều mạng đến cùng thì tôi cũng phải mạnh hơn việc “luộc ếch bằng nước ấm”.
Bốn mắt nhìn nhau, tàn sát khốc liệt.
Thật lâu sau, tôi hơi không thở nổi, não thiếu oxy, bỗng nhiên cơn chóng mặt ập đến làm tôi có cảm giác anh đang muốn bóp cổ tôi chết!
Một lúc sau, anh mới thả tôi ra, tôi mới vừa được tự do thì anh đã cúi xuống chặn lấy miệng đang hít thở của tôi.
Lúc này tôi hoàn toàn không nhúc nhích được, tức đến mức ngực phập phồng: “Phó Kiến Hưng, anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, ăn hiếp phụ nữ mà là anh hùng thá gì.”
Anh cười mỉa, mắt loé ánh sáng khát máu.
Lòng tôi hoảng hốt, nhìn đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng của anh, giọng run rẩy nói: “Phó Kiến Hưng, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Phó Kiến Hưng đặt tay lên hai bên hông tôi, môi người đàn ông rơi xuống.
Tôi đau nhíu mày, vừa hốt hoảng vừa hoảng loạn nói: “Phó Kiến Hưng, sau này anh sẽ hối hận!”
Anh chỉ hơi ngừng lại, giọng trầm khàn: “Cô ngoan hơn thì tôi sẽ nhẹ hơn chút!”
Khốn nạn!
Bỗng nhiên tôi hoàn toàn suy sụp, trong nháy mắt những uất ức và khó chịu đã tích tụ lâu ngày hoàn toàn bùng nổ.
Nước mắt rơi như mưa, từ khẽ nức nở, cuối cùng là gào khóc, không hề quan tâm đến cảm giác của Phó Kiến Hưng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!