CHƯƠNG 148
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của anh không tính là tốt nhưng cũng không tính là tệ, anh lạnh lùng nhìn tôi.
Anh nhướng mày: “Sao vậy?”
Trong lòng tôi nén giận, giọng điệu cũng không tốt: “Chẳng phải muốn tôi tới ăn cơm cùng anh sao?”
“Muốn ăn gì?”
“Phó Kiến Hưng, anh nhàm chán đến mức nào cơ chứ?” Bắt tôi đi đường xa đến đây rồi hỏi tôi ăn gì? “Nếu anh cảm thấy cô đơn tịch mịch thì bảo ánh trăng sáng của anh là cô Lục tới đây với anh mỗi ngày, đừng có rảnh rỗi quá mà giày vò người khác được không?”
Phó Kiến Hưng im lặng không nói, anh chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, khiến tôi cảm thấy chột dạ, lùi lại một bước.
Ánh mắt của anh lạnh thấu xương, anh trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt u ám, quả thật là có thể dùng từ “hung ác” để hình dung.
“Không muốn ở cùng anh?”
Tôi cụp mắt xuống: “Đúng vậy!”
Tôi dừng một chút rồi lại nói: “Tâm trạng của tôi không tốt, không có sức lực và tinh thần để chơi với anh.”
Anh nắm cổ tay, kéo tôi đến bên giường, giọng của anh có hơi trầm thấp: “Tâm trạng không tốt là do anh vì Lục Hoà Nhi mà bị thương ở tay?”
“Không phải!” Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, đâu cần thiết phải tức giận vì chuyện nhất thời này.
Anh nhướng mày, tầm mắt rơi trên bụng tôi, tay cũng sờ lên theo: “Bởi vì đứa bé?”
Tôi nhìn anh với vẻ khinh bỉ, không lên tiếng nữa.
Trần Nghiệp mang một đống đồ ăn vào, tất cả đều là hộp cơm, anh ta lần lượt lấy hết đồ ăn ra.
Trông rất phong phú.
Sau khi bày đồ ăn xong, anh ta nhìn Phó Kiến Hưng hỏi: “Tổng Giám đốc, anh còn cần gì nữa không ạ?”
Phó Kiến Hưng liếc nhìn rồi lắc đầu: “Không cần, cậu đi làm việc đi!”
Trần Nghiệp vừa đi, Phó Kiến Hưng nhìn tôi, bờ môi mỏng khẽ mở: “Đều là món em thích đấy!”
Quả thực là vậy!
Tôi cũng đang đói nên trong lòng hơi chần chừ, tôi cầm đũa lên, tự mình bắt đầu ăn, không thèm quan tâm đến anh.
Tôi ăn được vài miếng thì cảm thấy không thoải mái vì cứ bị anh nhìn chằm chằm, tôi nhìn anh: “Anh không ăn à?”