CHƯƠNG 120
Trong tủ treo quần áo vốn chỉ treo quần áo tôi thường mặc, không biết Phó Kiến Hưng đã mang đồ qua từ lúc nào.
Mà thôi, tôi xoắn xuýt nữa chẳng qua cũng chỉ cãi nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi lau khô tóc, lại lên giường.
Phó Kiến Hưng tắm xong cũng là nửa tiếng sau. Trên người anh mang theo hơi nước đi ra, dùng khăn tắm lau qua người rồi vén chăn lên, nằm vào trong.
Tôi không thích cảm giác ẩm ướt này, quấn chăn dịch sang bên cạnh. Phó Kiến Hưng lại ôm cả người tôi lẫn chăn qua: “Em đừng trốn tránh anh mãi thế, cả đời còn dài, chúng ta cứ nhất định phải đối xử lạnh lùng với nhau như vậy sao?”
Trong giọng nói của anh bớt đi vẻ lạnh lùng mọi khi, lại có thêm vài phần bất lực.
“Tôi không tránh anh, người anh ướt!” Tôi nói có hơi buồn ngủ.
Phó Kiến Hưng thả tôi ra, đưa qua chiếc khăn tắm mới vừa tiện tay ném sang: “Em tới lau.”
“Khô rồi!” Tôi xoay người, kéo chăn chuẩn bị ngủ.
Anh lại nằm xuống, cánh tay vòng qua trên lưng tôi: “Sau này em tới lau giúp anh!”
Tôi không nói, trong lòng hơi khó chịu: “Phó Kiến Hưng, anh cảm thấy áy náy với tôi thật sao?” Bởi vì anh áy náy, cho nên mới muốn tới gần tôi, bù đắp cho tôi!
Trong không khí thoáng cái đã trở nên yên tĩnh. Tôi nhắm mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không sao tả xiết. Con người chỉ dựa vào áy náy là có thể sống tiếp với nhau được sao?
“Sau này, anh sẽ không như vậy nữa!” Bên tai tôi truyền đến giọng nói trầm thấp của anh. Anh khẽ hôn lên vai tôi một cái: “Anh sẽ làm được!”
Tôi không nói, thật ra là không biết phải nói gì.
Thời gian dần trôi qua, tôi bị anh ôm lại không ngủ được, bên tai truyền đến tiếng hít thở của anh, nghe nhịp thở thì chắc hẳn anh đã ngủ thiếp đi.
Tôi xoay người, giơ tay kéo bàn tay anh đặt trên bụng tôi ra, không ngờ lại bị anh nắm lấy. Tôi nhíu mày: “Phó Kiến Hưng, anh nằm như vậy, tôi không ngủ được.”
“Ừ!” Anh đáp một tiếng.
Tôi…
Tôi bị anh ấn tay xuống, không khỏi mở mắt nhìn về phía người đàn ông đang chỉ cách mình có một gang tay, nói rất khẽ: “Phó Kiến Hưng, anh nằm như vậy, tôi không ngủ được.”
“Quen rồi sẽ ngủ được.” Anh nói, đôi mắt đen láy mở ra, có vẻ mệt mỏi rã rời: “Em ngoan, một lát nữa sẽ ngủ thôi.”
Có quỷ mới biết, kiểu này tra tấn người khác tới mức nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!