CHƯƠNG 118
Tôi khẽ thở dài, cười yếu ớt: “Được, mọi chuyện còn chưa tệ tới mức đó, con đường sau này của chúng ta vẫn còn rất dài đấy!”
Không còn sớm nữa, chúng tôi về thẳng chung cư Vân Đồng. Đồ dùng của đứa trẻ đại khái đều để ở chung cư Vân Đồng, cũng thuận tiện hơn.
Tôi vốn định ở lại chung cư Vân Đồng, nhưng mới tới đây không lâu thì điện thoại đổ chuông.
“Mai Trang, điện thoại của cậu kìa!” Mộng Thu đang ngồi trong phòng khách lắp giường trẻ con, nghe thấy tiếng điện thoại kêu ầm ĩ thì gọi tôi một tiếng.
Tôi vốn đang rửa hoa quả mua được trên đường, sau khi lau tay lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện ra tên của Phó Kiến Hưng.
Tôi khẽ nhíu mày, thoáng nhìn giờ. Bây giờ còn chưa tới chín giờ.
“Tổng giám đốc Phó, chào anh!” Tôi mở miệng, cũng không cố ý tỏ ra xa cách, chỉ cảm thấy anh gọi điện thoại tới cho tôi chắc hẳn vì việc công, nếu là việc công thì tất nhiên cũng nên lịch sự hơn.
Bên kia điện thoại chỉ nghe có tiếng gió thổi, im lặng vài giây mới có tiếng nói: “Em ở đâu?”
“Chung cư Vân Đồng!” Tôi nhìn Mộng Thu lắp chiếc giường trẻ con. Cô ấy rất cẩn thận phủ một lớp màn lên trên giường, nhìn hơi phiêu dật.
“Ừ!” Tôi vốn tưởng Phó Kiến Hưng tìm tôi có việc, không ngờ anh chỉ gọi điện thoại cho tôi, sau đó lại không còn gì nữa.
Thấy anh cúp máy, tôi ném điện thoại sang bên cạnh, đi tới ngắm nhìn chiếc giường trẻ con, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Tốt, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông, chờ đứa trẻ sinh ra nữa thôi.” Mộng Thu cứ thích trêu ghẹo mãi. Cô ấy làm xong, cảm giác rất có thành tựu nhìn tôi nói: “Thế nào, tớ làm mẹ nuôi thế nào?”
Tôi cười yếu ớt, nhét hoa quả cho cô ấy: “Rất lợi hại, lợi hại siêu cấp!”
Mộng Thu thấy không còn sớm, nhìn tôi nói: “Tớ đi tắm trước, cậu xem còn phải chuẩn bị gì nữa không!”
Tôi gật đầu, ngồi ở trong phòng khách nhìn điện thoại.
Cửa lớn dưới tầng đổ chuông, tôi tưởng Mộng Thu gọi đồ ăn tới nên đứng dậy mở cửa, nói vọng về phía phòng tắm: “Mộng Thu, cậu gọi đồ ăn tới à?”
Trong phòng tắm vọng đến giọng nói: “Đâu có!”
Không chờ tôi nói tiếp, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện ở cửa. Tôi sửng sốt, Phó Kiến Hưng tới đây làm gì?
“Anh…” Tôi mở miệng, câu hỏi ban đầu lại nghẹn trong cổ họng. Đọc tại truyen1 . one để ủng hộ chúng mình nhé!
“Em không định để anh vào trong ngồi một lát sao?” Anh nói, vẻ mặt lạnh lùng có phần hiền hoà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!