CHƯƠNG 108
Anh ta còn chưa nói ra câu tiếp theo, nhưng ánh mắt khinh thường nhìn tôi cũng đủ nói rõ tôi không xứng với Phó Kiến Hưng.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, nhún vai cười: “Đúng vậy, tôi đúng là trắng trợn đấy. Nhưng so với sự lén lút của anh, tôi chắc hẳn vẫn tính là tương đối quang minh lỗi lạc rồi!”
“Cô…”
Kiều Cao Nghĩa đại khái bị tôi chọc cho giận đến mức không biết nói gì, hừ một tiếng rồi đi.
Náo nhiệt nên xem đã xem rồi, châm chọc cần nói cũng nói xong, đám người lại rời ra, tôi xách váy đi ra khỏi đại sảnh.
Thẩm Mạnh ngồi thảnh thơi trên bàn đu dây trong đình, từ phía xa nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng cười nhạt.
Tôi nhìn về phía anh ta: “Không ngờ anh vốn thích xem diễn trò đấy!” Tôi nói xong một câu lại đi thẳng.
Con người đều sẽ thay đổi. Năm năm trước Thẩm Mạnh thích dùng cách thức tàn nhẫn để hành hạ người khác. Đến bây giờ, nếu anh ta dẫn tôi tới đây chỉ để xem trò vui.
Chắc hẳn, anh ta thích dùng cách nước ấm nấu ếch để hành hạ người khác.
Khu Nam Giao vốn xa khu vực thành phố, hơn nữa ở đây lại là khu vực dành cho nhà giàu, bọn họ cơ bản đều ra vào bằng xe riêng, chẳng có xe taxi nào.
Mặt khác, nếu không có người cho phép, lái xe cũng không vào được đây. Tôi muốn gọi xe, chỉ có thể đi bộ tới khu sân golf bên ngoài.
Còn là một đoạn đường rất dài đấy.
Tôi tháo giày, đi dọc theo con đường nhựa bên cạnh sân golf, chẳng bao lâu lại có chiếc xe đi theo sau tôi với tốc độ rất chậm, giống như là cố ý bám theo.
Tôi không cần nghĩ cũng biết là ai nên không dừng lại, trái lại còn đi nhanh hơn.
Một lúc lâu, thấy chiếc xe vẫn đi theo tôi, tôi dứt khoát không đi nữa, bước tới trên sân cỏ của sân golf và ngồi xuống.
Một phút sau, lại có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
Người kia thở dài, trong giọng nói có phần bi thương khó có thể hiểu được: “Mai Trang, có phải em không tin người xấu sẽ thay đổi?”