Tay chạm vào chất lỏng dính nhớp.
Mùi xăng.
Đúng lúc ấy, lửa cháy bùng lại.
Hạ Diệp Trầm bị bỏng, vội vã rụt tay lại. Nhưng Trầm Dư Niên không hề có bất cứ phản ứng gì cả. Cô gào đến khản cả giọng, muông lao vào đám lửa kia lôi anh ra ngoài.
Nhưng chân cô giống như bị một lực nắm lại không có cách nào thoát khỏi. Lửa liếm từng mảng lớn trên nền đất, cuốn thân hình bất lực của anh vào trong đó.
"Dư Niên!"
Hạ Diệp Trầm vươn tay muốn chạm vào anh, chỉ thấy một biển lửa bỏng rát đến cháy da cháy thịt. Nước mắt cô chảy ra,
chưa kịp rơi xuống đã hóa thành làn khói.
"Dư Niêt
Hạ Diệp Trầm mở bừng mắt. Cô đưa tay sờ soạng xung. quanh. Không thấy biển lửa đâu. Nhưng cảm giác đau rát ở tay, sự quặn thắt nơi lồng ngực vẫn còn rất rõ ràng.
Đồng hồ chỉ sáu giờ sáng.
Vậy mà cô đã ngủ được cả một buổi chiều, lại đến sáng hôm sau luôn.
Hạ Diệp Trầm lấy tay bưng mặt.
Cô xỏ vội dép vào chân, đứng trước cửa phòng của Trầm Dư Niên gõ vang:
"Đại thiếu gia. Anh có đấy không?"
Không có tiếng đáp lại. Tim cô càng đập mạnh, càng gắng sức gòi anh.
"Trầm đại thiếu gia, trả lời tôi đi. Sáng nay anh muốn ăn gì? Bây giờ tôi xuống bếp."
"Cô gọi gì?"
Lần này có người đáp lời, nhưng người đó lại không phải Trầm Dư Niên.
Hạ Diệp Trầm quay ngoät người lại nhìn Cố Thiên Lan: "Chị, Trầm đại thiếu gia ra ngoài sao?”
Cố Thiên Lan lấy tay che miệng, ngoáp dài: "Đi rồi! Vừa mới đi đấy."
"Đi đâu? Anh ấy đi dạo sao?", cô hồi hộp hỏi lại, nhưng lại nhận lại câu trả lời mình không mong đợi nhất.
"Trở về nhà họ Trầm."
"Trở về nhà họ Trầm rồi?", sắc mặt của Hạ Diệp Trầm trở nên trắng bệch.
Cố Thiên Lan gật đầu:
"Ngày kia là ngày mừng thọ của cha cậu chủ. Nếu như cậu ấy không về thì thành bất hiếu sao? Hôm qua Hạ Lan phu nhân đến để gọi cậu ấy về mừng lễ mừng thọ, mới sáng nay
cậu ấy đã đi cùng bác sĩ Hồng rồi."