Đời này, Hạ Diệp Trầm cảm thấy không nên có dây dưa gì với những người điên khùng như Trầm Dư Niên. Mấy giây trước còn điềm tĩnh nói chuyện, mấy giây sau đã âm độc thâm hiểm tìm cách chỉnh người khác.
"Trầm Dư... Trầm đại thiếu gia. Có chuyện gì từ từ nói được không? Món ăn của tôi không hợp khẩu vị ở đâu, tôi sẽ sửa”
Cô định chửi lên một câu, nhưng thấy Hồng Tịnh San đi đến, biết điều làm một đầu bếp ngoan ngoãn đến ngu dốt.
"Có chuyện gì vậy?”
Hồng Tịnh San nhìn vào lồng khỉ, cũng không hề có ý định giúp đỡ, mà chỉ như đến xem trò vui.
Trầm Dư Niên thản nhiên bẻ một cành cây bên cạnh. "Tôi chỉ trừng phạt một đầu bếp nho nhỏ do mình mất
tiền mời về cũng không được? Bác sĩ Hồng, mẹ kế của tôi có dặn dò cô quan tâm đến nhiều việc như vậy không?”
Hồng Tịnh San mỉm cười.
"Trầm đại thiếu gia nói đùa. Trầm phu nhân chỉ dặn dò chăm sóc đại thiếu gia thật tốt, để anh mỗi ngày đều sống vui vẻ khỏe mạnh. Nếu việc này làm anh vui vẻ, tại sao tôi phải ngăn cản chứ?"
Ngừng một chút, cô ta ngay lập tức thay đổi sắc mặc.
"Chỉ có điều Trầm phu nhân là vợ duy nhất của ông Trầm, cho nên hai chữ "mẹ kế" này anh gọi không đúng rồi. Lời này tốt nhất đừng có lặp lại một lần nữa”
Trầm Dư Niên bóp nát cành cây trong tay mình.
"Dù bà ta có tô bao nhiêu son phấn lên trên mặt mình cũng không thể nào phủ nhận được bà ta chỉ là vợ lẽ. Nếu năm đó Tạ Nhu không chết, cả đời bà ta cũng chỉ là một ả đàn bà giẻ rách xen vào gia đình người khác mà thôi."
Hồng Tịnh San lạnh mặt:
"Trầm đại thiếu gia, sức chịu đựng của Trầm phu nhân có giới hạn. Cái tên Tạ Nhu này anh đừng có nhắc đến trước mặt bà ấy. Nếu không tôi cũng không bảo vệ được anh."
Trầm Dư Niên bày ra vẻ mặt hiểu ra:
"Thì ra như vậy, xem ra cách tìm chết rất đơn giản đó nhỉ? Dư Niên phải thử xem sao."
"Anh!"
"Bác sĩ Hồng cũng có ngày bị tôi làm cho tức giận. Xem ra, cô cũng chỉ thế thôi."
Hồng Tịnh San biết mình không nói lại nữa, dứt khoát quay đi. Trước khi rời khỏi còn bỏ lại một câu: