"Cô không hỏi năm năm qua có chuyện gì, tại sao chân tôi lại bị như vậy à?"
Đây đúng là câu hỏi mà cô luôn nghĩ trong đầu. Người đàn ông này hiểu lòng người đến mức đáng sợ.
Hạ Diệp Trầm đứng dậy, đưa khay cơm đến trước mặt 'Trầm Dư Niên, múc canh ra.
"Đấy là chuyện của riêng anh, nếu như anh muốn nói vậy. thì sẽ nói thôi. Còn nếu anh không muốn, tôi có cạy miệng cũng chẳng nghe được thông tin mình muốn biết. Hơn nữa...
"Hơn nữa gì?" - Người đối diện híp mắt lại thích thú. "Biết nhiều chết sớm, tôi cũng không lạ gì quy luật ấy."
Trầm Dư Niên khẽ nhếch khóe miệng, húp thử một ngụm canh.
"Coi như cô thông minh. Có điều..."
Hạ Diệp Trầm im lặng, nhất định không mớm lời cho tên biến thái này nói.
Anh ta ngập ngừng như vậy, có thể thấy là những lời không hề tốt đối với cô chút nào.
Trầm Dư Niên thấy Hạ Diệp Trầm vờ như không nghe thấy càng thêm thú vị. Đồng minh của anh, xem ra cũng không. phải người phụ nữ yếu đuối bị tống vào tù năm năm trước rồi.
Anh thở dài:
"Tính khí tôi không tốt, thích vong ơn phụ nghĩa, thích dày vò người khác. Dụ thiếu phu nhân, làm phiền cô chịu khổ một chút vậy!"
Chân mày Hạ Diệp Trầm giật giật, ý hỏi "anh muốn làm gì". Nhưng nhìn thấy điệu cười đáng sợ nơi khóe miệng của Trầm Dư Niên, trong lòng vô thức cảm thấy nguy hiểm.
Cô ngay lập tức đứng dậy, muốn ra khỏi phòng. Trầm Dư Niên nhấn chiếc chuông ở đầu giường, khiến còi báo động vang lên. Hạ Diệp Trầm vừa cầm được tay nắm cửa, cánh cửa đã tự động bật ra.
Một người áo đen đứng sẵn ở cửa, sảc mặt không mấy thoải mái.
"Không biết Trầm đại thiếu gia cần gì?"
"Mấy con khỉ của tôi đang buồn chán, mà đầu bếp mới thật vô dụng. Mau đưa cô ta ra làm bạn với chúng nó đi."
Chơi với khỉ?
Hạ Diệp Trầm còn chưa kịp hình dung ra hình ảnh kia đã bị đẩy đi. Cô bị dẫn đến vườn cây. Bên cạnh chuồng công có một chiếc lồng lớn. Bên trong là sáu con khỉ mặt mày đỏ gay.
"Cô yên tâm, đám nhóc này chỉ hơi nghịch ngợm, nhưng không hề biết hại người. Đối với kẻ dám khiêu chiến tôi, kết cục này đối với cô là rất nhẹ rồi đấy."