"Không phải, tôi đến đây để ứng tuyển, còn chưa được. nhận nữa”"
"Cũng xem như thông minh."
Hạ Diệp Trầm dè dặt lên tiếng:
"Ông chủ, tôi có thể quay lại được không?" Người kia không trả lời, trái lại còn đặt câu hỏi:
"Cô có biết nếu không nấu được thức ăn vừa ý tôi sẽ phải trả giá thế nào không?"
"Thế nào?" - Hạ Diệp Trầm tò mò đến mức quên mất phép. tắc.
"Trở thành món ăn cho thú cưng của tôi."
Hạ Diệp Trầm thấy thật đau đầu. Bài báo nói không sai, trí óc vị thiếu gia ở trong căn nhà này có chút không bình thường. Nhưng những đầu bếp trước đây chỉ bị dọa sợ thôi, cũng chưa
bị nấu thành thức ăn thật.
Nên chắc, cũng không nguy hiểm quá đâu, Hạ Diệp Trầm âm thầm cân nhắc rồi cười nhã nhặn:
"Tôi đã hiểu. Tôi không tự tin răng mình nấu ngon nhất, nhưng có thể tự tin răng mình là người bỏ ra nhiều công sức. để hiểu anh nhất."
"Hiểu tôi?"
Giống như nghe được một chuyện chê cười, người đàn ông lặp lại hai chữ đó.
"Đúng là năm mơ giữa ban ngày."
Không hiểu sao, khi nghe người đàn ông nói câu này, Hạ Diệp Trầm có thể cảm nhận thấy sự bi thương của anh ta. Mà càng kì quái hơn, cảm giác khi mới vào trong nhà của cô, đến lúc này càng lúc càng phóng đại.
Mím chặt môi, Hạ Diệp Trâm nhân lúc người đàn ông không để ý, dứt khoát quay người lại.
"Anh..."
Người đàn ông có chút ngạc nhiên đối với hành động bất ngờ của cô. Ngay sau đó, anh nhếch khóe miệng:
"Sao, sợ rồi à?".
Bây giờ là ban ngày, mặc dù tắt điện nhưng trong phòng vân có chút ánh sáng lờ mờ. Hạ Diệp Trầm có thể nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông sáng như chứa cả trời sao, nhưng
lại trống rỗng như không có gì cả.
Một bên mặt anh ta có vết sẹo dài, kéo từ đuôi mắt đến dưới căm.
Bên còn lại cũng bị bỏng. "Nếu như sợ, vậy thì cút ra khỏi đây đi!"
Người đàn ông thấy cô đứng như trời chồng, âm điệu lạnh