Trác phu nhân cùng Trương Phong hoảng sợ nhìn nhau, mãi sau mới lấy lại được bình tĩnh.
"Đừng có nói đùa. Nó là con trai của tôi. Nếu như anh biết đây là Truy Mộng Lâu, vậy không cần thiết xen vào chuyện của người khác."
Người đàn ông híp mắt lại đánh giá hai người, lại ân cần bế Diệp Ngạn Trần lên tay:
"Sao nào, nhìn chúng tôi không giống nhau à?"
Trác phu nhân hít sâu một hơi. Lúc này bà ta mới nhìn kỹ mặt của người đàn ông. Một người gần ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, gương mặt cương nghị, từ cốt cách toát ra khí chất khiến người ta không thể nào khinh nhờn.
Nhưng quan trọng hơn, nếu như so sánh với khuôn mặt của Diệp Ngạn Trần, không mấy ai có thể nghi ngờ rằng họ không phải cốt nhục.
Giống! Quá giống! Nhất là đôi mắt linh động có thần có khả năng đánh sâu vào linh hồn người khác.
Ngay cả Diệp Ngạn Trần cũng trợn tròn mắt.
Vô tình túm được người bố, thế nào lại có mấy phần giống mình như vậy? Cái đầu của cậu bé mới năm tuổi không ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.
Cậu bé lại nhìn sang người đi cùng "bố" mình, thấy ông ta cũng đang ngạc nhiên.
"Anh Niên, thật không ngờ đấy. Giống thế này còn nghi ngờ gì nữa chứ?"
Nét nghi hoặc xẹt qua tròng mắt của người đàn ông đang ôm Diệp Ngạn Trần, nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại sự lạnh lẽo vốn có, chất vấn đám người Trương Phong:
"Muốn bắt cóc con trai của tôi, các người cũng ngại sống lâu quá nhỉ?"
Trương Phong bị ánh mắt lạnh băng dọa sợ, lùi về phía sau:
"Chuyện này đều là hiểu lầm thôi. Cậu bé đi lạc, nên chúng tôi mới giúp nó đi tìm người thân. Nếu anh là người thân của cậu bé, vậy trông chừng nó tốt một chút."
Nói đoạn, muốn túm Trác phu nhân rời khỏi.
Bà ta không chịu:
"Cậu, làm sao có thể. Đứa trẻ đó…"
"Câm miệng, nếu như muốn sống vậy thì đi theo tôi." - Trương Phong gằn lên, vẫn không quên dè chừng người đàn ông.
Người khác không biết, nhưng hắn có thể nhìn thấy trên tay người đàn ông kia đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc. Chiếc nhẫn này chính là biểu tượng của Truy Mộng Lâu.
Diệp Ngạn Trần nhìn thấy Trương Phong đã mang theo Trác phu nhân rời đi mới rón rén giật giật vạt áo của người đang ôm mình.
"Chú…"
"Tôi họ Tạ!"
Tạ Niên.
Diệp Ngạn Trần thấy giọng Tạ Niên không mấy vui vẻ, cười lấy lòng:
"Chú Niên."
Một câu chú Niên, hai câu chú Niên, cùng với khuôn mặt ngây thơ tựa giống mình. Lòng người đàn ông trở nên mềm nhũn.
"Lúc nãy không phải còn rất hùng hồn gọi bố sao?"
Diệp Ngạn Trần khóc thút thít:
"Con với em gái bị bắt cóc. Bọn chúng muốn bán con đi, con biết chú là người tốt, nên mới làm liều gọi chú giúp đỡ."
Tạ Niên bật cười:
"Không sợ chú bán đứng con à?"
Lần này Diệp Ngạn Trần dứt khoát lắc đầu:
"Không. Chú là người tốt."
"Tốt thế nào?" - Tạ Niên sinh ra hứng thú, hỏi vặn lại.
Diệp Ngạn Trần cắn cắn môi, mãi về sau mới nặn ra một câu:
"Tốt thứ ba trên đời này."
Trên đời này, mẹ là tốt nhất. Sau đó là chú Lương Duật Thành, cuối cùng là chú Niên.
Ta Niên vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, bất giác im lặng.
Người tốt à? Trên đời này chưa từng có ai dám nói anh là người tốt. Nếu có, chắc chắn là kẻ chưa từng thấy anh làm việc ác bao giờ.
Cùng lúc đó...
Hạ Diệp Trầm gần như phát điên. Suốt một ngày trời, cô cùng Từ Nhất Nặc cầm theo tấm ảnh của Diệp Ngạn Trần khắp nơi để hỏi thăm, nhưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào.
Ngay cả Diệp Vấn cũng đòi đi cùng. Con bé mệt lả cả người, nhưng vẫn kiên cường giục mẹ mình đi tiếp.
Lúc Lương Duật Thành tìm đến, cũng là lúc Hạ Diệp Trầm tuyệt vọng ngồi phệt xuống đất, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Suốt hơn năm năm qua, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy bao giờ.
"Diệp Trầm, đừng sợ hãi, chúng ta sẽ tìm thấy thằng bé nhanh thôi mà."
Hạ Diệp Trầm lắc đầu:
"Anh không biết đâu. Trời trở lạnh rồi, Tiểu Trần sẽ phát bệnh. Nếu như tôi không ở cạnh thằng bé, ai có thể pha nước ấm để nó ngâm chân đây?"
Hơn nữa, những kẻ bắt cóc kia có thể đối xử với nó giống người hay không? Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim người mẹ đã trở nên tê dại.
Nhưng vào những lúc thế này, cô càng không thể gục ngã được.
Hạ Diệp Trầm loạng choạng đứng dậy. Lương Duật Thành muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại bị cô từ chối.
"Cảnh sát có tin tức gì mới không?" - Giọng cô nhàn nhạt.
"Có một chút tin tức. Nghe nói, hôm đó có một chiếc xe khả nghi đi về phía Ninh Ba. Cảnh sát đã cho người điều tra khu vực đó ngay lập tức rồi."
"Vậy thì…"
Hạ Diệp Trầm còn chưa nói xong, điện thoại của cô reo lên. Trong thời điểm nhạy cảm này, cô không hề nhìn màn hình, lập tức nghe máy.
"Chào cô, cô có phải Diệp Thư Vân không?" - Một giọng nói lạ.
"Phải, là tôi!"
Bên kia trả lời:
"Con trai cô đang ở bệnh viện, còn có một đứa bé gái đang khóc đòi cha mẹ nữa. Cô có thể đến đây và liên hệ với cha mẹ của đứa bé gái đó được không?"
Bệnh viện Hàng Châu cách nơi này không xa. Hạ Diệp Trầm xông vào trước bàn lễ tân, gấp gáp hỏi:
"Chào cô, trong bệnh viện có cậu bé nào tên là Diệp Ngạn Trần không?"
"Có, phòng 302, một người đàn ông đã đưa cậu bé đến."
Cục đá đè nặng trên ngực được buông xuống. Hạ Diệp Trầm chỉ gật đầu cảm ơn lễ tân, sau đó không thèm dùng thang máy mà cứ thế chạy thẳng lên tầng ba.
Vừa hay có một người đi xuống theo lối cầu thang bộ. Hạ Diệp Trầm không hề để ý, khiến hai người đâm sầm vào nhau.
Cả người mất đà, chân cô bị trượt khỏi bậc thang. Cứ tưởng sẽ ngã chết ở đây mất, nhưng khi cô còn chưa kịp phản ứng, bên eo đã bị một lực kéo mạnh. Sau đó, Hạ Diệp Trầm nằm gọn trong một vòng tay chắc chắn.
"Xin lỗi anh, tôi…"
Thấy vòng tay kia không có ý buông ra, cô dè dặt lên tiếng. Cả khuôn mặt cô lúc này đang chôn trong lòng người đàn ông, cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh.
Tạ Niên nhìn lên đỉnh đầu cô gái, yết hầu giật giật, cuối cùng buông tay:
"Cẩn thận một chút."
Hạ Diệp Trầm đứng thẳng, cúi đầu một cái thật sâu:
"Cảm ơn anh, tôi có việc gấp, mong anh thông cảm."
"Đi đi!" - Tạ Niên chuyển chân bước xuống trước. Hai người đi lướt qua vai nhau, từ đầu đến cuối, cả hai đều chưa nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Lương Duật Thành và Từ Nhất Nặc hốt hoảng đuổi theo sau. Đợi cả ba người đã đi xa, Tạ Niên mới dừng lại, tựa vào tường châm một điếu thuốc.
"Anh Niên, đứa trẻ kia giống anh thật đó."
Tạ Niên không kiên nhẫn nhìn người bên cạnh:
"Giám đốc Chương, tôi không có con."
Chương Phàm cười khà khà:
"Nhưng anh cũng nên đến tuổi có con rồi đúng chứ? Nhìn đứa trẻ kia đáng yêu biết bao nhiêu."
Tạ Niên bật cười:
"Tôi cũng không muốn có con. Mang một đứa trẻ đến với thế giới này khiến nó chịu khổ là tội ác lớn nhất của loài người."
Chương