"Tạm thời đừng khóc, em cần giả bộ ngây thơ, càng ngây thơ càng tốt. Để cho bọn chúng tin chúng ta ngốc nghếch mới có thể ra khỏi đây được. Nhớ chưa?" Diệp Ngạn Trần thấy giọng nói mấy tên bắt cóc càng ngày càng gần hơn, nghiêm túc nói cùng bé gái.
Ninh Ninh gật đầu.
"Có hai đứa tỉnh rồi này!"
Một tên bấm khuyên mũi bước vào, nhìn thấy hai đứa trẻ đang tỉnh táo thì rất ngạc nhiên. Ánh mắt Diệp Ngạn Trần mơ mơ màng màng:
"Chú, chú cháu mình đang chơi trò trốn tìm à?"
"Gì?" - Bấm khuyên mũi ngạc nhiên.
"Không phải trò trốn tìm ạ?" - Diệp Ngạn Trần ngây thơ hỏi lại.
Tên kia vội trả lời:
"Phải phải, chúng ta đang chơi trò trốn tìm. Cháu thấy có vui không?"
Thật tốt quá thằng ngốc này. Vốn còn đang nghĩ làm thế nào để dỗ dành mấy đứa nhóc, nào ngờ nó đã dọn sẵn đường cho mình chứ. Tên bắt cóc thầm nghĩ.
Ninh Ninh nhớ đến lời của anh trai, cũng kêu lên khe khẽ:
"Trò này có vui không?"
"Vui, vui lắm." - Diệp Ngạn Trần giả vờ thích thú.
Đám bắt cóc nhìn nhau, trao nhau mấy ánh mắt mờ ám.
Đúng là trời giúp. Bọn chúng còn đang nghĩ cách làm thế nào có thể đưa đứa nhỏ này đi. Giờ không phải chính mấy đứa này muốn chui đầu vào đường chết sao?
Gã xỏ khuyên cúi người xuống, véo véo cái má của Diệp Ngạn Trần:
"Vậy chú đưa con đi chơi, có được không?"
Cậu bé gật đầu:
"Dạ!"
Sau đó lại lắc đầu:
"Không?"
"Nghĩa là sao?"
Diệp Ngạn Trần túm lấy Ninh Ninh bên cạnh:
"Cháu muốn đi cùng em ấy. Em ấy là em gái của cháu, cháu không muốn bỏ em ấy lại một mình đâu."
"Cái này…" - Gã xỏ khuyên mũi khó xử.
"Kệ nó, đưa theo đi. Biết đâu có thu hoạch. Nếu không được thì đưa nó về là được chứ gì?"
Hơn nữa lại bán được đứa nữa chưa biết chừng.
Diệp Ngạn Trần nghe những kẻ bắt cóc thản nhiên bàn về việc bán mình đi đâu, tay nắm thật chặt. Cậu bé dù trưởng thành sớm, nhưng vẫn là trẻ con, vẫn biết sợ hãi.
Sau mấy cuộc nói chuyện, Diệp Ngạn Trần cũng đã nắm được cơ bản. Đám bắt có có năm người, tên cầm đầu là Trương Phong, cùng bốn đàn em đều là người nội tỉnh. Nơi bọn chúng muốn đưa theo cậu và Ninh Ninh đến chính là Truy Mộng Lâu.
Mày nhíu thật chặt, Diệp Ngạn Trần nhớ đến cái tên Truy Mộng Lâu này, chỉ nhớ đến nơi đó có ánh sáng rất rực rỡ.
Nhưng đám bắt cóc kia lại rất rõ ràng.
Mấy năm trước, nơi đây là biểu tượng ăn chơi của thành phố, nhưng sau khi chủ nhân cũ của Truy Mộng Lâu qua đời, nó lại trở thành một quán ăn nổi tiếng ở Hàng Châu. Chủ nhân đứng tên là một người họ Tạ.
Trương Phong có dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của tầng lớp trí thức nhất trong đám bắt cóc. Đúng sáu giờ tối, hắn mặc tây trang, tay dắt theo hai đứa trẻ đến Truy Mộng Lâu.
Trong quán ăn đã lên đèn. Ngôi nhà bằng gỗ có năm tầng lầu, xa hoa tráng lệ.
"Chú dẫn các con đi gặp một bác gái rất xinh đẹp. Các con nhớ phải nói chuyện ngoan ngoãn đáng yêu đấy nhé!" - Trương Phong ngồi xuống chỉnh lại áo cho Diệp Ngạn Trần và Ninh Ninh, dặn dò.
Cả hai đứa đều gật đầu:
"Chúng con đều rất ngoan mà."
Lúc bấy giờ Trương Phong mới yên tâm, dắt theo hai đứa trẻ lên tầng. Nơi gặp mặt là một phòng VIP trên tầng ba.
"Sao lại có cả hai đứa nhóc đến đây?"
Một người phụ nữ quý phái nhưng hơi khắc nghiệt lên tiếng. Bà ta tầm ngoài 40 tuổi.
Trương Phong đẩy Diệp Ngạn Trần lên trước:
"Vốn dĩ chỉ có đứa trẻ này. Nhưng chúng là anh em, không xa được nhau. Bà Trác, xem xem…"
Bà Trác nhìn cậu bé bốn năm tuổi một chút, nét cay nghiệt tan đi, còn lại toàn bộ đều là sự dịu dàng. Bà ta hỏi nhỏ:
"Con tên gì?"
"Trầm Mặc ạ." - Cậu bé nói đại một cái tên, còn chẳng biết nó có nghĩa gì không.
Bà Trác cau mày:
"Họ Trầm à?"
Diệp Ngạn Trần cố gắng để bản thân không đảo mắt, tươi cười:
"Con là Trầm Mặc, còn đây là em họ con, Diệp Vân. Họ Trầm lạ lắm sao ạ?"
Bà Trác nhìn đi nhìn lại, lắc đầu:
"Không lạ lắm. Cũng phải, người nhà họ Trầm làm sao có thể xuất hiện ở phương Nam này được!"
Diệp Ngạn Trần vẫn tỏ ra ngây thơ, kéo tay Ninh Ninh đứng trước khay bánh kẹo tràn đầy màu sắc nhìn chằm chằm, nhưng ngoan ngoãn không với tay lấy cái nào.
Bà Trác càng nhìn càng hài lòng. Đúng là những đứa trẻ ngoan. Ông trời khiến cho bà không có con, nhưng lại đền bù bà bằng những đứa trẻ đáng yêu này.
"Các con lấy ăn đi, đừng ngại. Ta cũng giống như mẹ các con đó, sau này sẽ yêu thương các con thật tốt."
"Vậy cảm ơn mẹ Trác rồi!" - Diệp Ngạn Trần lấy một chiếc bánh, ánh mắt tỏa sáng.
Cả người bà Trác trở nên bủn rủn:
"Con gọi ta là gì cơ?"
"Mẹ Trác ạ."
"Tốt, tốt lắm." Bà ta chờ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có một người gọi mình là mẹ.
Nhưng Diệp Ngạn Trần đã tức gần chết. Bà ta dâm cho người bắt cóc cậu, còn dám nhận làm mẹ cậu nữa. Trên đời này làm gì có ai có thể thay thế được mẹ cơ chứ?
Nghĩ vậy, bà Trác lại quay sang nhìn Trương Phong:
"Hai đứa trẻ này rất tốt, tôi sẽ thưởng thêm cho cậu. Bây giờ cậu về luôn không tốt, dễ bị người ta nghi ngờ. Ở lại dùng bữa đã."
Trương Phong không kiên nhẫn mấy:
"Đã biết như vậy chị còn hẹn nơi phố thị ồn ào này."
Người phụ nữ bật cười:
"Nơi ẩn náu tốt nhất là nơi phố thị không phải sao? Hơn nữa ai đã đến Truy Mộng Lâu đều phải tuân theo quy luật bất thành văn là câm miệng. Những người đến đây còn kín tiếng hơn người chết nữa kia mà."
"Dù sao tôi cũng có linh cảm không tốt lắm."
Phục vụ bàn chuyển đồ ăn vào trong phòng. Diệp Ngạn Trần kéo theo Ninh Ninh, vờn quanh xe đẩy.
"Thơm quá."
Bà Trác ngồi bên bàn ăn, bật cười khanh khách:
"Lại đây mấy đứa, chúng ta dùng bữa nào."
Diệp Ngạn Trần gật thật mạnh, sau đó ngáng chân. Phục vụ bàn bị mất đà, đẩy xe đồ ăn về phía bàn ăn. Bản thân cậu bé không kịp nhìn đằng sau, kéo theo Ninh Ninh chạy vội ra ngoài.
Hai đứa trẻ chạy một mạch. Trương Phong mãi về sau mới phản ứng kịp, vội chạy theo.
"Chết tiệt. Tao bẻ gãy chân chúng mày."
Lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị lừa thảm như vậy, hơn nữa lại bị hai đứa trẻ ranh lừa gạt.
Diệp Ngạn Trần chạy một mạch, vừa chạy vừa kêu lên:
"Có người bắt cóc, ai cứu chúng cháu với."
"Có người xấu."
Nhưng những người xung quanh chỉ liếc nhìn cậu bé một cái, không hề quan tâm.
Diệp Ngạn Trần có chút khôn vặt, nhưng không sao hiểu được sự ác nghiệt của thế giới này. Nơi này là Truy Mộng Lâu, là một thế giới nằm ngoài Hàng Châu, nơi ai đến cũng phải ngầm cam kết: "không xen vào chuyện của người khác". Cho dù cậu có kêu đến mấy cũng vô dụng.
Ninh Ninh khóc thút thít:
"Anh Ngạn Trần, làm thế nào bây giờ?"
Cô bé có thể nghe thấy tiếng Trương Phong đang gọi một cách chậm rãi ở phía sau.
Diệp Ngạn Trần cũng đang sợ hãi đến phát khóc. Cậu bé mím môi, tông thẳng vào một người vừa mới đẩy cửa tiến vào.
"Bố ơi, cuối cùng bố cũng đến đón con rồi. Có người, có người muốn bắt cóc con và Ninh Ninh."
"Bố?"
Người đàn ông nhìn cục bột nhỏ đang ôm chân mình, đôi mày cau lại thật chặt.