"Vợ của anh, em nhìn xem, em đẹp biết nhường nào. Em giống như tiên nữ từ bức họa lạc bước xuống trần gian vậy."
Trong một căn nhà xa hoa với kiến trúc cổ kính, có hai người đang đứng trước gương. Người nam có ngũ quan sâu sắc, nhưng bọng mắt rất đậm, mặt mũi tái nhợt, là da phù thũng, vừa nhìn đã biết là một kẻ ăn chơi tửu sắc.
Hắn ta đang ôm một cô gái, sờ soạng hồi lâu trên vòng eo của cô.
Người phụ nữ còn rất trẻ nhưng trát phấn thật dày, ánh mắt không giấu nổi sự tang thương. Trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, lạnh nhạt hỏi hai từ:
"Phải không?"
Hai người này, chính là Hạ Diệp Trầm và chồng của cô, Dụ Sơ Thần.
Dụ Sơ Thần nghe thấy vợ mình nói vậy, vội xuýt xoa:
"Tất nhiên rồi, với dáng vẻ này của em, đàn ông ai nhìn thấy cũng phải mê mẩn muốn chà đạp. Đừng làm anh thất vọng nhé, Dụ thiếu phu nhân."
Hạ Diệp Trầm xoay người nhìn người đàn ông, nhả ra hai chữ:
"Nhất định!"
Lái xe đưa Hạ Diệp Trầm đến quán bar sôi động nhất thành phố Thiên Tân. Mà mục đích đến đây, nói ra cũng thật buồn cười.
Là mượn giống.
Cô kết hôn được hai năm với danh nghĩa thiếu phu nhân duy nhất của nhà họ Dụ, ở nhà họ được tám năm, nhưng tiếc rằng, người đàn ông của cô không "cứng" được.
Hạ Diệp Trầm nhớ đến những lời chửi mắng của mẹ chồng, bà Nhậm Hạ Kiều:
"Thầy bói nói rằng mày mang số vượng phu, vậy mà hóa ra lại là con gà không biết đẻ trứng. Là do ông trời phán sai, hay là do mày trước đó đã mèo mả gà đồng làm bẩn dòng máu thần nữ rồi?"
Hoặc là:
"Đồ vô dụng, sao mày không đâm đầu mà chết đi cho rồi."
"Không đẻ được vậy thì đừng trách tao tống mày về chỗ cũ. Đến lúc đó mày sẽ lại trở về làm con nhóc bẩn thỉu sống dưới đế giày của kẻ khác."
Cô chỉ biết cười cười. Là con trai bà không cứng được, thì làm sao trách được cô không có con.
Dụ Sơ Thần cũng nhân hiểu lầm này mà đổ hết tội lỗi của việc vô sinh này lên đầu cô. Nhưng rồi, giấu mãi cũng đến lúc không giấu được nữa. Hắn ta dịu ngọt đến bên cạnh cô, vừa dụ dỗ, vừa bức ép.
"Em giúp anh đi tìm một người đàn ông để mượn giống. Sau này, tất cả những gì anh có đều thuộc về em."
Dụ Sơ Thần là một tên điên. Bệnh tật khiến hắn trở nên biến thái.
Chậc, cũng thật tội nghiệp, bản thân hắn ta không những bất lực, mà còn vô sinh triệt để, đến khoa học cũng chẳng cách nào cứu được.
Còn tại sao hắn không ném cô cho một người làm nào đó trong nhà à? Tất nhiên hắn không muốn ngày ngày nhìn thấy cha ruột của đứa bé, mà hi vọng có thể ảo tưởng đây là dòng giống của mình rồi.
Cô có thể tin vào tương lai hắn hứa hẹn sao?
Hạ Diệp Trầm không tin, nhưng nếu không tin, chỉ có thể chịu đòn, thậm chí chết đến xác cũng không còn.
Xe đỗ trước cửa quán bar lớn nhất thành phố, Thiên Thượng Nhân Gian. Hạ Diệp Trầm sải bước đi vào, thấy được những dáng người nhảy nhót điên cuồng.
Cả một đám người ăn chơi trác táng. Cô nghĩ thầm, sau đó len vào dòng người, bắt đầu tìm đối tượng cho mình.
Một người đàn ông sờ soạng trên cánh tay của Hạ Diệp Trầm. Cô đưa mắt nhìn, thấy được gương mặt béo núc, đôi mắt xanh lè giống như con sói đói. Ánh mắt đó nhìn chăm chăm vào phần ngực của cô, như muốn lột hết từng lớp quần áo ra, dùng tay mà nhào nặn phần da giấu bên dưới.
Mà một tay khác của ông ta, Hạ Diệp Trầm thấy nó vẫn đang đặt trên mông của một cô gái khác, xoa bóp mạnh mẽ.
Đáng ra cô nên nhắm mắt buông xuôi, để cho chó cắn một lần rồi trở về nói với Dụ Sơ Thần rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong đầu lúc ấy lại nhớ đến một lời dạy rất xưa rồi.
"Trầm, ta đặt tên con là Trầm, không phải vì con thích loại gỗ này, mà ta hi vọng con cũng giống như nó, là loại gỗ cao quý, thanh sạch nhất của núi rừng hùng vĩ."
Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm.
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm mấy từ, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực mình cuồn cuộn, muốn nôn hết những thứ vừa ăn trong ngày ra. Cô ghê tởm chỗ này, càng ghê tởm sự thỏa hiệp của bản thân.
Ánh mắt như mất đi tiêu cự, cô vô thức đẩy bàn tay của người đàn ông béo núc kia ra. Bàn chân cô lảo đảo lùi dần về phía cửa, bỏ lại đằng sau tiếng nhạc, tiếng ve vãn dâm đãng, tiếng mắng chửi cục súc.
"Đi về!" - Hạ Diệp Trầm ngồi vội lên xe, ra lệnh.
Tài xế trên xe cau mày nhìn cô:
"Thiếu phu nhân, không biết người đã hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó chưa, nếu không…"
"Câm mồm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." - Cô ném chiếc túi xách vào mặt lão ta, quát lên một tiếng.
Gã tài xế hô "được", nhấn chân ga chạy đi.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm lại thấy lo sợ mơ hồ. Cô sẽ lại bị Dụ Sơ Thần đánh, thậm chí đánh chết. Trời Thiên Tân mưa lâm râm, kèm với tuyết lạnh đập vào mặt. Cô nhìn ra ngoài cửa, chỉ muốn nhảy xuống, kết thúc cuộc đời này của mình ở đây.
Bỗng, cô nhìn thấy cạnh thùng rác công cộng giống như có người đang nằm đó.
"Dừng xe!" Hạ Diệp Trầm hét lên, mệnh lệnh cho tài xế.
Gã tài xế cho xe dừng lại, nhìn nữ chủ nhân của mình rất vô lễ.
"Thiếu phu nhân, làm chậm trễ giờ báo cáo với Dụ tổng, kết cục của cô như thế nào, chắc cô cũng biết rồi đấy."
Hạ Diệp Trầm chẳng nói chẳng rằng. Cô gạt chốt lẫy, mở cửa xe ô tô bước thẳng ra ngoài.
Chỗ này không có đèn đường. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng qua hình dáng vẫn có thể nằm bên thùng rác là một người.
Một người đàn ông hôn mê sâu.
Hạ Diệp Trầm đưa tay lên chóp mũi người đàn ông, thấy được vẫn có hơi thở nhè nhẹ. Anh ta vẫn còn ý thức, thi thoảng còn mở miệng nói vài chữ.
"Nước… nước…"
Cô ngoắc tay gọi gã tài xế, chỉ vào người đàn ông.
"Đưa hắn đi, tôi quyết định rồi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm thiếu gia giao cho."
Gã kia hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa người đàn ông kia lên xe. Hạ Diệp Trầm nhìn theo bóng lưng của hai người, khẽ nhếch khóe miệng.
"Dụ Sơ Thần, nếu như anh muốn tôi mượn giống, tôi sẽ mượn của những kẻ mà các người vẫn cho là giống ăn mày hạ tiện bẩn thỉu. Nhận con của một người ăn mày hạ tiện làm con mình, mà mẹ nó cũng từng là một đứa ăn xin bẩn thỉu, chúc nhà họ Dụ các người càng ngày càng dày phúc."
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa lên xe. Lần này, ở ghế sau còn có thêm một người. Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm.
Ba người đến khách sạn Dạ Mộng, một khách sạn khá vắng ở vùng ngoại ô, thuê một căn phòng không hề đặc biệt gì. Cô còn sai gã tài xế mời người về tắm rửa cho người đàn ông kia, giúp anh ta băng bó vết thương, còn mình sang phòng khác tắm.
"Nước…"
"Nước…"
Người đàn ông kia lúc này đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Hạ Diệp Trầm nghe thấy anh ta vẫn luôn miệng muốn uống nước. Cô lấy điều khiển, tắt toàn bộ đèn điện trong nhà.
Thật không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông mình muốn mượn giống chút nào cả. Giống như chỉ cần không nhìn, tất cả sẽ trở thành một giấc mộng hoang đường.
Hạ Diệp Trầm đút cho người đàn ông một chút nước, rồi đưa tay muốn cởi quần áo trên người anh ta.
Đúng lúc đó, một bàn tay chợt nắm lấy tay cô. Lực nắm rất nhẹ, chứng minh rằng sức khỏe chủ nhân bàn tay này cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam. Cô hơi chuyển góc nhìn, thấy một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt rất đáng sợ, khiến cho Hạ Diệp Trầm không khỏi âm thầm nuốt nước bọt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!