Chương 453: Chơi game
Bạch Tinh Nhiên ở trong nhà Tô Tích đợi điện thoại của Thẩm Tâm, trong tay cầm điện thoại không dám buông một khắc nào, kéo màn hình mấy lượt, ngón tay bất giác bấm vào phần mềm game.
Cô đang chán chỉ đành giết thời gian bằng việc chơi game.
Băng Phong luôn online thấy cô lên thì dường như không cảm thấy kinh ngạc, cũng không hỏi han quá nhiều, mà gửi tin nhắn hỏi cô có muốn tổ đội đánh nhiệm vụ mới với mọi người không
Bạch Tinh Nhiên nghĩ cũng không buồn nghĩ bèn theo mọi người luôn, cùng mọi người làm nhiệm vụ.
Vì lâu quá rồi không chơi, cô hơi lạ tay, may mà Băng Phong làm đội trưởng vẫn bảo vệ chu đảo cho cô suốt dọc đường. Đến cuối cùng, những thành viên khác trong đội người thì đi đâu đó, người thì treo máy, thế là chỉ còn lại hai người họ chiến đấu.
Nỗ lực chiến đấu liên tục nửa tiếng mới xong nhiệm vụ, Băng Phong đội vòng hoa đánh được lên đầu có nói: “Tặng em”.
Bạch Tinh Nhiên gửi qua hai chữ: “Cảm ơn”.
Xong nhiệm vụ rồi, cô đột nhiên cảm thấy mất hứng, đang định thoát game, thì Băng Phong đột nhiên gửi một tin nhắn riêng cho cô: “Thiên Ân thiếu gia nhà em đang nhìn em”.
Nhìn thấy câu này, Bạch Tinh Nhiên giật mình, ngay lập tức về lại giao diện nhìn một cái, hình đại diện của Thiên Ân thiếu gia quả nhiên đang sáng.
Hình đại diện 800 năm cũng chẳng sáng thế mà lại sáng! Khoảnh khắc này cô chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cứ như gặp ma.
Nam Cung Thiên Ân sao có thể lên game chú? Lúc này chẳng phải anh phải đang yếu ớt nằm ở phòng bệnh được mọi người vây quanh hỏi han sao? Sao có thể chơi game chứ?
Ngón cái của cô dừng ở tên của Thiên Ân thiếu gia, nhưng do dự mãi không bấm vào.
Cảnh cô làm nhiệm vụ với Băng Phong vừa nãy, chắc chắn anh thấy rồi nhỉ? Với tính hay ghen của anh ấy, hơn nữa anh ấy còn đang giận nữa… cô không dám nghĩ đến hậu quả.
Mãi một lúc cô mới đặt ngón cái xuống, trên giao diện bật ra cửa sổ hội thoại với Thiên Ân thiếu gia.
Cô do dự gõ một câu giải thích trong cửa sổ hội thoại, nhưng càng nhìn càng cảm thấy hơi có ý lạy ông tôi ở bụi này, chỉ đành xóa đi, đổi thành một câu ngắn gọn: “Chồng ơi, anh vẫn khỏe chứ?”.
Sau khi gửi tin đi, đối phương mãi không trả lời, tim Bạch Tinh Nhiên không kiềm được cũng bị treo ngược lên.
Không trả lời, lỗi hệ thống sao? Hay là anh bất cẩn treo máy? Hay là anh ngày nào cũng treo máy? Cô quá lâu không đăng nhập phần mềm rồi, thậm chí không biết bình thường Thiên Ân thiếu gia có lên không.
Khi cô đợi không nổi nữa định gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân thì Thiên Ân thiếu gia cuối cùng đã trả lời cô hai chữ: “Rất khỏe”.
Bạch Tinh Nhiên lại sửng sốt, sau đó nhanh chóng gõ một câu: “Em có thể đi thăm anh không?”.
Lần này Thiên Ân thiếu gia trả lời rất nhanh: “Chu Chu ở đây, không tiện”.
Một câu ngắn ngủn, nhưng như dội một chậu nước lạnh lên đầu, Bạch Tinh Nhiên nhìn chăm châm hai chữ Chu Chu trong cửa sổ hội thoại mãi.
Người ở bên cạnh anh lúc này là Chu Chu ư? Anh và Chu Chu đã đến bước này rồi?
“ờm, vậy được, anh dưỡng bệnh cho tốt”, cô gần như là tức tối gõ ra câu này rồi gửi đi, gửi xong thì bèn thoát khỏi game, quẳng điện thoại sang một bên.
Tô Tích ra ngoài tập luyện hai tiếng đã về, thấy Bạch Tinh Nhiên vẫn nằm ở sofa như lúc cô ấy ra ngoài, cô ấy đi tới ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không đến bệnh viện?”.
Bạch Tinh Nhiên không ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt thương cảm: “Anh ấy nói Chu Chu ở đó, bảo mình đừng đến”.
“Không phải chứ? Anh ta nói thế thật?”, Tô Tích không thể tin nổi nhìn chăm chăm cô.
Thấy Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau khi Tô Tích nghĩ một lúc thì kéo cô dậy khỏi sofa: “Đi, mình đến bệnh viện với cậu
“Đến bệnh viện làm gì?”.
“Đích thân hỏi anh ta có phải muốn ly hôn không”.
Bạch Tinh Nhiên ngơ ngác, ly hôn?
Cô lắc đầu: “Thôi đợi mấy hôm nữa hằng đi, đợi anh ấy khỏi bệnh rồi đi”.
“Đến nước này rồi mà cậu còn nghĩ cho sức khỏe của anh ta?”.
“Dù là lúc nào thì sức khỏe của anh ấy cũng là quan trọng nhất”, Bạch Tinh Nhiên cười chua chát, ngồi về lại sofa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn ảnh đại diện đã đen thui, trong lòng chẳng có chút sung sướng nào sau khi trả thù, ngược lại còn trào dâng tức giận. Không ngờ cô ấy lại cứ thế offline, đến cả một cú điện thoại chất vấn cũng không có.
Trong lòng cô, việc của anh và Chu Chu đã trở thành việc chẳng to tát gì sao? Cô ấy thà rằng ở nhà chơi game cũng không đến bệnh viện thăm anh, nghe thấy anh và Chu Chu ở với nhau cũng không để ý?
Chu Chu quan sát biểu cảm thay đổi thất thường trên mặt anh, dè dặt nói: “Thiên Ân, muộn thế này Tinh Nhiên có lẽ không đến đâu, anh vẫn nên chuẩn bị ngủ đi.
Thấy Nam Cung Thiên Ân không nói gì, cô ta lại nói: “Hay là anh gọi điện cho Tinh Nhiên hỏi một chút, xem tối nay cô ấy có đến không?”
Nam Cung Thiên Ân bực bội nói: “Không cần gọi, cô ấy không đến.
Cô không gọi điện hỏi thăm anh, còn muốn anh gọi điện bảo cô đến ư? Anh không làm được.
“Nếu đã biết cô ấy không đến vậy sao anh còn không ngủ?”, Chu Chu cẩn thận kéo chăn cho anh: “Nghỉ ngơi sớm đi, nghỉ ngơi tốt thì sức khỏe mới tốt được”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ta: “Em về đi, đừng ở đây với anh nữa”.