Chương 436: Hiểu nhầm
Nhắm mắt lại, trong đầu bèn là những việc bực bội mà Lâm An Nam mang đến cho cô mấy hôm nay, Lâm An Nam ngày trước căn bản không phải thể này, sao sau khi xảy ra việc với Nam Cung Thiên Ân, thì cứ như biến thành người khác vậy chứ?
Cô thực sự không biết phải làm thế nào với anh ta mới tốt.
Ngẩn ngơ trong dòng nước một lúc, Bạch Tinh Nhiên mới tắt vòi, mặc quần áo đi ra.
Cô vừa bước ra khỏi phòng tắm thì cửa phòng ngủ bị đẩy mở, Nam Cung Thiên Ân đùng đùng đi vào.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn anh: “Thiên Ân, chẳng phải anh nói có công việc quan trọng nên phải tăng ca sao? Sao…
“Vừa nãy em đi đâu?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô, chỉ mấy bước đã đến trước mặt cô, bàn tay bóp cổ cô
Bạch Tinh Nhiên bị cơn giận của anh làm cho hết hồn, theo bản năng nói: “Đến… Hoa Mậu mua sơ mi cho anh.”
Trong lòng đã bị dự cảm chẳng lành chiếm trọn, tại sao Nam Cung Thiên Ân lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ anh đã biết việc cô gặp Lâm An Nam? Bình thường ngoài việc của người đàn ông khác ra thì việc gì cũng không thể khiến anh tức giận như vậy.
“Sơ mi đâu? Mua được chưa?”.
“Chưa.” Bạch Tinh Nhiên há miệng cứng họng, cô vừa đến Hoa Mậu thì gặp phải Lâm An Nam, vẫn chưa kịp đi đầu.
“Không mua được sơ mi? Vậy em ở Hoa Mậu làm gì?”, lực bóp cổ cô của Nam Cung Thiên Ân lại tăng thêm, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức cảm thấy minh hơi khó thở.
Nam Cung Thiên Ân lại hỏi: “Việc gì quan trọng như vậy, quan trọng đến mức không thể nghe điện thoại của anh? Em nói đi”.
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, chẳng lẽ vừa nãy người gọi điện nhiều thể là anh, chứ không phải Lâm An Nam? Trời ơi, cô còn tưởng là Lâm An Nam, còn để mặc cho điện thoại kêu suốt dọc đường.
“Xin lỗi, em không biết là anh gọi cho em, em không cố ý không nghe máy của anh”
“Anh hỏi em vừa nãy em ở cùng ai?”, Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn hỏi, mặc dù biết rõ đáp án, nhưng anh vẫn muốn cô tự nói ra.
Còn Bạch Tinh Nhiên lại tưởng anh vì mình không nghe máy nên giận, để tránh anh càng giận hơn, cô lắc đầu: “Em không có…
Ba chữ ngắn ngủi nhưng lại thổi bùng mọi lửa giận mà Nam Cung Thiên Ân giấu trong lòng, anh nổi điện quảng cô lên sofa ở bên cạnh: “Bạch Tinh Nhiên! Anh thấy em căn bản là bản tính khó dời, vĩnh viễn không thay đổi được cái tính nói dối liên hồi của em!”.
Anh tức giận tiến lên trước một bước, cúi người nhìn cô: “Có phải em định nói với anh hôm nay em đến Hoa Mậu lượn một vòng, không nhìn thấy cái sơ mi nào hợp nên về không?”.
Trong lúc nói, Nam Cung Thiên Ân lấy điện thoại từ trong túi ra sau khi ẩn mấy cái thì đưa đến trước mặt cô: “Trên đời này có bao nhiêu người mong chúng ta ly hôn, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào chúng ta, thế mà em còn dám lén lút hẹn hò với Lâm An Nam sau lưng anh?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy ảnh của mình và Lâm An Nam trên màn hình điện thoại, trên mặt ngay lập tức ngạc nhiên. Sau đó giật điện thoại, nhìn một lượt ba bức ảnh bên trong.
“Có phải em lại muốn biện minh nói những bức ảnh là ghép? Không liên quan đến em?”, Nam Cung Thiên Ân tiếp tục nghiến răng nói.
“Không… không phải như anh thấy, như anh nghĩ đầu”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên một lúc lâu mới đứng dậy khỏi sofa, nhìn chăm chăm Nam Cung Thiên Ân sốt ruột lắc đầu: “Thiên Ân, anh nghe em nói, em vừa đi đến Hoa Mậu thì gặp phải Lâm An Nam, anh ta nói sẽ cho em một cái kết, cho nên mới theo anh ta vào quán cà phê. Em ngồi với anh ta trong quán cà phê tổng cộng chưa tới năm phút, những bức ảnh này căn bản là Lâm An Nam cố ý sai người chụp, anh ta cố ý……”
Nam Cung Thiên Ân chỉ nhìn cô chăm chăm hiển nhiên là đang cho cô cơ hội tiếp tục bịa.
Bạch Tinh Nhiên sốt ruột muốn chứng minh sự trong sạch cho bản thân, chỉ có thể tiếp tục nói: “Em… sau khi em theo anh ta vào, anh ta lại không cho em một cái kết, mà lặp lại những gì đã từng nói trước kia, sau đó em quay đầu đi luôn. Sau khi chạy khỏi trung tâm thương mại, em có nghe thấy điện thoại reo thật, nhưng em không biết là anh gọi em tưởng là Lâm An Nam nên mới không nghe máy”
“Em cũng không phải cố ý muốn lừa anh, em sợ anh biết em gặp mặt Lâm An Nam thì sẽ nổi giận như bây giờ, xin anh nhất định phải tin em”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột đến mức mất đỏ hoe.
Cô đứng tại chỗ như vậy nhìn Nam Cung Thiên Ân chăm chủ, sau đó mơi vươn tay túm cổ tay anh lắc: “Anh đừng giận, lần sau em gặp lại anh ta thì chắc chắn sẽ quay đầu đi luôn, dù anh ta nói gì thì cũng sẽ không nói với anh ta một câu nào nữa được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn dáng vẻ tự trách và buồn bã của cô, cười khẩy nói: “Bịa giỏi ghê đấy”.
“Em không bịa, em nói toàn là sự thật”, Bạch Tinh Nhiên hoang mang lắc đầu, túm chặt cổ tay anh: “Em thề em không lừa anh, Thiên Ân, chẳng phải anh nói chúng ta phải tin tưởng nhau sao? Em tin anh và Chu Chu rồi, tại sao anh vẫn không thể tin em và Lâm An Nam chứ?”.
Lời giải thích của cô đúng là khiến cơn giận của Nam Cung Thiên Ân giảm đi nhiều, nhưng trong lòng vẫn cứ canh cánh mãi việc cô gặp Lâm An Nam.
Những bức ảnh này rốt cuộc có phải Lâm An Nam chụp không ai cũng không biết, nhưng Bạch Tĩnh Nhiên và Lâm An Nam ngôi với nhau trong quán cà phê thì lại là sự thật.
Anh khẽ hít một hơi, nhìn cô nói: “Lần này anh có thể tha thứ cho em, nhưng không hoàn toàn tin tưởng em, cho nên sau này tốt nhất em nên kiểm soát bản thân chút, đừng khiến anh thấy em và cậu ta ở cạnh nhau nữa, đặc biệt là để anh nhận được loại ảnh này”, Nam Cung Thiên Ân vớt điện thoại cô đặt trên bàn lên, sau khi xóa ảnh bên trong thì quay đầu nhìn cô: “Nếu những bức ảnh này đến chỗ bà nội, thì chắc chắn em sẽ lại không yên thân”.
Bạch Tinh Nhiên cụp mắt, không dám nói gì.
Nhưng những bức ảnh này dù có truyền đến chỗ lão phu nhân không thì lão phu nhân cũng không định chấp nhận cô, điều này cô cũng không quá coi trọng nữa.
Cô không ngờ Lâm An Nam lại làm chuyện bỉ ổi như vậy, thế mà lại gửi ảnh đến điện thoại của Nam Cung Thiên Ân nhanh như vậy, rõ ràng là cô chỉ ngồi chưa đến năm phút với anh ta trong quán cà phê.
Cô rất muốn gọi ngay cho Lâm An Nam chửi anh ta một trận tơi bời, nhưng nghĩ lại thì lại thôi, vẫn nên vạch rõ giới hạn với anh ta từ giờ thì hơn.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng ngủ một mình xem tivi, chỉ có điều hình ảnh tivi đang chạy, tâm từ cô cũng chẳng theo được tiết tấu, căn bản không có tâm trạng xem.
Sau đó, cô cứ thế rúc ở sofa ngủ mất.
Ngủ ở sofa, ít nhiều gì cũng là cô cố ý, vì bình thường cô cũng rúc ở sofa ngủ thế này, đến khi Nam Cung Thiên Ân xong việc về phòng sẽ bế cô lên giường.
Cô thích cảm giác được anh dịu dàng bế lên giường, cô muốn biết tối nay anh có còn bế mình lên không, trong tiềm thức vẫn muốn biết rốt cuộc anh giận mình đến mức nào.
Song, khi cô tỉnh lại thì cô lại thất vọng.
Cô vẫn nằm ở sofa, còn chăn đệm trên giường thì lại hết sức gọn gàng, y hệt tối qua.
Hiển nhiên tối qua Nam Cung Thiên Ân không về phòng ngủ.
Xem ra anh giận thật rồi, giận đến mức không cả muốn về phòng.
Lâm An Nam, đây chính là mục đích của anh ta sao? Anh ta tưởng làm vậy thì có thể lý giản tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân, khiến cô về lại bên anh ta sao? Suy nghĩ của anh ta rốt cuộc đến bao giờ mới không quá khích như thế?
Cổ từ từ ngồi dậy khỏi sofa, đi chân trần đến chỗ cửa sổ sát đất, sau khi kéo rèm ra, thì một luồng ánh nắng ấm áp bỗng chốc chiếu rọi vào qua cửa sổ.
Thời tiết hôm nay đẹp ghê, so với sự lạnh lẽo trong phòng thì bên ngoài có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Khi ánh mắt cô nhìn bể bơi trong vườn hoa, thì bất ngờ thấy một bóng người đại ngụp lặn bên trong. Cô up tay lên trán trợn to mắt, phát hiện thế mà lại là Nam Cung Thiên Ân.