Chương 416: Nhường anh ấy cho cô ta
Diệu Mỹ mở cửa nhìn thấy là cô thì khi nhìn quét một lượt rồi khó hiểu hỏi: “Sao đây? Nam Cung Thiên Ân từ chối cậu à?”.
Từ biểu cảm trên mặt cô, Diêu Mỹ có thể nhìn ra cô lại gây gổ với Nam Cung Thiên Ân rồi, hơn nữa còn kinh khủng hơn những lần trước.
“Lúc được một nửa thì con khốn kia lôi Nam Cung Thiên Ân đi”, Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống sofa, cầm cốc nước lọc trong tay uống một ngụm.
Dọc đường đến đây, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu lúc này cũng cực kì bình thản.
Diêu Mỹ vừa nghe cô nói vậy thì ngay lập tức nổi giận: “Đùa! Lần này cô ta lại dùng chiêu gì?”.
“Sốt 40 độ”.
“Sau đó Nam Cung Thiên Ân bỏ cậu lại trên giường đến phòng cô ta?”.
“Bể cô ta đi viện rồi”, Bạch Tinh Nhiên ngước mắt nhìn có nói: “Tiểu Mỹ mình không phải đến tìm cậu để cùng chửi cô ta, cũng không phải đến để nghe cậu an ủi.
“Vậy cậu đến làm gì?”.
“Giờ mình chỉ muốn ngủ thôi”.
“Vậy cậu mau vào phòng cho khách ngủ đi”, Diêu Mỹ vươn tay cầm cốc nước của cô lại, nói: “Cậu đừng đau lòng vội, mình sẽ nghĩ cách cho cậu”.
“Không cần nữa”, Bạch Tinh Nhiên khẽ hít mũi nói: “Mình đã quyết định rồi, mình không cần Nam Cung Thiên Ân nữa, không bao giờ cần nữa”.
“Tinh Nhiên, cậu làm vậy chẳng phải là đang cúi đầu với con tiểu tam vô liêm sỉ kia sao? Cậu cam lòng nhường người đàn ông mình yêu cho cô ta à?”.
“Mình cam lòng, sau việc tối nay mình cuối cùng cũng cam lòng”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa, đi về phía phòng ngủ cho khách. Diêu Mỹ đuổi theo cô vào phòng ngủ trách cứ “Sức chiến đấu của cậu yếu quá đó, thế này không được.
Bạch Tinh Nhiên bất lực nói: “Tiểu Mỹ, thực ra không phải mình không tranh được với cô ta, Nam Cung Thiên Ân cũng không chỉ một lần hứa với mình sẽ không có quan hệ tình cảm với cô ta. Là tự mình không thể vượt qua nổi khúc mắc trong lòng, mình không chấp nhận nổi lúc mình và anh ấy bên nhau mà anh ấy lại yêu người phụ nữ khác, mình không muốn như vậy…
Nam Cung Thiên Ân nói tình cảm của anh dành cho Chu Chu là tình bạn, tình bạn quái gì, rõ ràng là yêu cô ta đến mức không phân biệt được đúng sai, yêu đến mức
Bạch Tinh Nhiên thở mạnh, kéo chăn chui vào.
Diêu Mỹ ngồi xuống cạnh giường cô, đẩy cô nói: “Vậy cậu cũng không quan tâm con gái cậu có bố hay không à? Nếu mình là cậu thì giờ mình sẽ đuổi tới bệnh viện, không rời Nam Cung Thiên Ân nửa bước, để con khốn kia không có cơ hội quyến rũ Nam Cung Thiên Ân, khiến cô ta…
“Có thể đừng nhắc đến con gái không?”, Bạch Tinh Nhiên bằng ngồi dậy từ trong chăn, bắt đầu kêu gào với cô ấy “Làm gì có con gái chứ? Đến cả Kiều Tư Hằng cũng đã nói không có, Kiều Tư Hằng nói căn bản không có con gái gì hết. Vì nó mà cố sống cổ chết giữ cái nhà này có ích gì? Nó sẽ về u? Căn bản là sẽ không về…”
Bạch Tinh Nhiên gào lên rồi bật khóc.
Cô khiến Diêu Mỹ hết hồn, cơ thể theo bản năng lùi ra sau, mãi mới nhìn chăm chăm cô nói: “Bao lâu nay đều là tự cậu nói tìm con gái, giờ sao lại nổi giận với mình? Mình đã nói với cậu đừng lãng phí thời gian vào cái việc chỉ có một phân mười nghìn khả năng, mà cậu cứ không nghe…
Thấy cô khóc thảm thiết như vậy, Diễu Mỹ cũng không tiện trách nữa: “Được rồi, giờ nghĩ thông suốt cũng không muộn, cậu nín đi đã, ngủ một giấc thật ngon, mai lại nghĩ việc sau này”.
Bạch Tinh Nhiên vẫn ôm chăn khóc khản cổ, thực ra cô chỉ giận dỗi mới nói vậy, cô vẫn chưa nghĩ thông, vẫn chưa từ bỏ, cũng sẽ không bỏ cuộc.
Dù một cái tát kia của Nam Cung Thiên Ân khiến tim cô lạnh giá…
Chu Chu sau khi vào viện thì được truyền nước giảm sốt, vết thương trên trán vẫn hơi khiến người ta đau lòng.
Lúc bác sĩ bằng bỏ vết thương cho cô ta, Chu Chu nước mặt lưng tròng hỏi: “Bác sĩ, có để lại sẹo không?”.
Bác sĩ cười tủm tỉm an ủi: “Yên tâm đi, chắc là sẽ không, chỉ là vết thương ngoài da thôi”.
“Thật không?”, Chu Chu hỏi.
“Đương nhiên”, bác sĩ ngước mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân đang mất tập trung một cái trêu ghẹo: “Bạn trai cô tốt với cô như vậy, dù bị sẹo thì cũng không chế cô đầu, yên tâm đi”.
Chu Chu cũng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, trong lòng thì lại ngọt ngấy.
Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Chu Chu tựa ở đầu giường nhìn Nam Cung Thiên Ân đang đi qua đi lại gọi điện thoại trong phòng bệnh, vì thế lên tiếng an ủi: “Thiên Ân, có phải anh lo cho Tinh Nhiên không? Nếu vậy thì mau đi tìm cô ấy đi”.
Nam Cung Thiên Ân lại gọi cho Bạch Tinh Nhiên nhưng không ai nghe máy, anh cất điện thoại đi, ngồi xuống trước mặt Chu Chu, giơ tay lên sờ trán cô ta: “Sao vẫn còn nóng vậy?”.
“Em không sao, chắc tiêm xong thì sẽ hạ sốt, anh mau đi xem thử Tinh Nhiên đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Tinh Nhiên mặc dù đánh hơi mạnh, nhưng cô ấy cũng là do tức quả, mong em có thể tha thứ cho cô ấy”.
“Yên tâm đi, vốn dĩ là do em không tốt, làm phiền hai người nghỉ ngơi, sao lại trách cô ấy được chứ?”, Chu Chu ngoan ngoãn nói.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi đi, bảo Tiểu Nguyên nhìn bình truyền nước cho em”.
“Vâng”, Chu Chu gật đầu: “Anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé”.